Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Hôm nay tự dưng nghe phòng hành chính phát lên bài này, nghe hay hay tìm nghe lại. Mà thực sự ngôn từ cũng như nhạc điệu của nó cũng hay thật.
...Hôm nay ta cứ vui biết đâu ngày mai vẫn thế
Mây trôi mây vẫn trôi dẫu không còn ai nhớ đến
anh ơi em vẫn tin chẳng có gì mãi trên đời
Dù rằng tình đôi ta vẫn luôn luôn tuyệt vời...

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

đời!

Chạy đua cùng "hiện đại hóa", giá cả leo thang, đồng tiền ngày càng mất đi giá trị thực của nó. Những con người nghèo đói đã khổ nay còn khổ hơn, còn những người sung túc thì cứ vui vẻ sống trọn cái hạnh phúc của mình mà chẳng muốn đoái hoài đến mọi thứ xung quanh.

Có đôi lúc tự hỏi: "Sao đời bây giờ lại khác xưa nhiều đến thế, lòng người cứ như một đống tro tàn đã tắt và nguội lạnh trong căn bếp chật hẹp". Nhưng rồi kiếm tìm đâu ra câu trả lời cho bản thân trong khi chính mình cũng đã hòa vào dòng đời đấy.

Yêu thương cứ đến rồi đi như một cơn gió thoảng, để lại cho lòng người bao lạnh giá và đơn độc. Yêu nhau, ai chẳng nói câu: "Yêu thì đâu cần chi vật chất, chỉ cốt tình cảm hai người như thế nào" nhưng cuộc sống đâu có mộng mơ đến thế.


Mỗi con người đều cần tình yêu thương như cần những vật dụng được chưng dụng hàng ngày. Sống với nhau đâu chỉ có mỗi tình yêu là được, đâu có thể ngày ngày ngồi ngắm nhau mà sống. Nếu làm được như thế thì trên đời này cũng đã chẳng có những người mẹ ham của chạy theo ông bồ đại gia, bỏ rơi cả chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra, cũng chẳng có những gia đình tan nát, ngày ngày trOanh cãi nhau chỉ vì không đủ tiền lo cho con ăn học...
Vậy đấy, đời là nghiệt ngã như thế đấy.



Nắng, những tia nắng vàng óng ả cứ như chiếu xuyên qua cõi lòng của một con người đơn độc. Bước từng bước thật chậm trong cái đời vội vã để được nhìn rõ hơn bản thân mình, nhìn rõ hơn cái đời đang dần dần thay đổi, lòng người cứ thế mà bị cuốn trôi, trở nên nhạt nhẽo và ích kỷ. Người ta cứ nói: "Anh em như thể tay chân" nhưng nào có phải, anh em ruột thịt vẫn có thể đánh nhau, thậm chí, dẫm đạp lên nhau chỉ vì những cái vật chất tầm thường và bé nhỏ.

Tình yêu vốn dĩ là thuần khiết và muôn màu muôn vẻ, đem đến cho lòng người những phút giây hạnh phúc dù chỉ trong thoáng qua nhưng cũng mang đi bao nước mắt, bao nỗi đau đớn, có khi phải dài đến cả một cuộc đời. Nhưng làm sao để cưỡng lại cho nổi cái "tình yêu vật chất" tồn tại trong mỗi con người.

Có ai khi yêu mà không đắn đo xem người yêu mình gia cảnh giàu sang hay nghèo hèn, rồi công việc kiếm bao tiền mỗi tháng? Cái thuần khiết rồi dần cũng trở nên vật chất hóa mọi thứ. Là dòng đời thay đổi hay chính bản thân mình đang thay đổi?

Đời nghiệt ngã là thế nhưng ai mà chẳng phải sống để hướng về tương lai tốt đẹp, sống để quên đi quá khứ đen tối ẩn chứa trong ký ức của mỗi con người. Vẫn là con đường mang tên "cuộc sống" ấy, vẫn cái câu than thở ấy: "Đời mà!", chấp nhận nở một nụ cười để tiếp tục đứng lên đi, để hưởng thụ nốt cái thăng trầm của phần đời còn lại.

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

14/12/2011

Hôm nay tương đối mệt. Đau chân định đi tập thể dục nhưng mà chị ốm về sớm cơm nước xem sao. Dạo này làm ăn khó khăn có khi cuối tháng lại chẳng có thưởng. Mệt! Ngày nào cũng nói ít nhất 1 lần câu này vì chị cùng phòng nói hay hay thế là cũng chịu khó nói cho đỡ mệt. Cũng có tác dụng thật! hic
Tuần này được nghỉ 2 ngày. Chẳng biết đi đâu chẳng lẽ đi về quê nhỉ? nhưng mà đi đi về về xe máy lạnh cũng ngại. Có lẽ trên này ngủ và đi tập thể dục cho nó khỏe người thôi. Chán. Hôm nay đọc truyện ngắn Thằng Ngiện, thấy hay hay, có lẽ là truyện không là thật thế nên thường những câu chuyện hay hơn đời thường, hoặc cũng có thể thường quá rồi nên nó trở thành không hay. Chịu, không biết!
Dạo này chuyện ăn ở là mình bực mình, bực mình thế thôi chứ chẳng dám nói, thỉnh thoảng cơm nước vớ phải cái nồi xoong, hoặc rổ rá đá tung tóe cho mấy cái cho kêu thật to là bớt tức đi 1 tý. Kệ, vì nhiều khi không phải lời nói cũng giải quyết được vấn đề. Vấn đề nan giản kể mãi và chả làm gì được. Nhiều khi cứ để kệ thì hay hơn. Mệt
Một thằng bạn ở quê được tin sắp cưới vợ hình như là tết dương lịch. Hơi sốc vì thằng này còn trẻ mà đã nổ nhanh vậy. Thì cũng 23 tuổi rồi cũng lấy được vợ rồi. Chắc tết dương về ăn cưới, hic. Vui phết đây. Lũ bạn ở quê vẫn là vui nhất, đông đủ mà giản dị... Lâu lắm rồi chảng có thời gian tụ tập nói chuyện với nhau. Hình như càng lớn con người ta càng bớt tính đồng loại chia sẻ sao đấy, không hiểu vì ngày xưa lần nào mà cả lũ ở nhà là tụ tập. giờ có phần ít hơn( Với cái lý do rất vớ vẩn là ngại đi). Thôi kệ chúng nó, còn mình vẫn giữ cái thói quen này cho đến khi nào hết tuổi ăn tuổi chơi thì thôi, lúc nào đi đâu cũng phải có mặt mình. Có khi phải kêu gọi mỏi mồm mới đủ người đi. Mệt ngày xưa có phải thế đâu, lạ thật. Chắc bọn này có người yêu hết rồi nên vậy.
Buổi sang đi làm. Hà Nội đông đúc, người và người, xe và xe. Mình sáng nào cũng phóng xe vù vù tới công ty. Nhiều khi nghĩ cái đường xá đông thế này mà mặc thằng nào thằng đáy chạy. mặc ai nấy sống. Chả có tính cộng đồng tý nào. Ai nhìn ai cũng xa lạ như ngoài hành tinh khác. Mình nghĩ mà buồn cười, nhiều khi tý mất tay lái. Vậy mà vèo 1 cái đến công ty, rồi lao vào làm việc chả để ý nữa. Thấy Hà Nội thật vớ vẩn. Như quê mình đi đâu dù xa lạ hay gì người ta vẫn hỏi nhau, vẫn ném cho nhau cái ánh nhìn thiện cảm thân thiết, thế là đủ động lực mình muốn về quê.
Qua sang nhà Bạn. Định ở đấy chơi lâu tý nhưng ny nó ngồi đấy thế là ăn xong chuồn sớm. Sắp ra trường nói chung bọn nó còn đang hoang mang, thôi kệ đi đứa nào mà chả thế rồi cũng đâu vào đấy. Nhìn anh người yêu nó dạo này gầy mà lùn lùn thấp thấp buồn cười, tự dưng mình mất cảm tình. hí. Nó mà biết mình viết đoạn này chắc nó ghét mình lắm, thôi kệ chắc chẳng bao giờ đọc được đâu,hí

Khát vọng thượng lưu!

Sống là phải mơ mặc kệ lời nói bên cạnh ta...:)

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

thứ 6!

Giờ mình mới thấy là nhà văn họ thật tài. Họ có thể nghĩ ra được một câu chuyện thật chi tiết, thật xúc cảm ,từng chi tiết khiến người đọc có thể cảm nhận được những chi tiết đó 1 cách hoàn hảo nhất. Thế nên sao bảo đứa bạn có cái tên cũng kỳ lạ của mình ( Kim Chang) cũng lại hay thích đọc sách. Thứ đối với mình thật xa xỉ vì chẳng bao giờ mình động đến. Có thể thế nên con người mình khô cứng, Không dạt dào cảm xúc như nó.
Từ ngày di làm công ty mới cũng nhàn , Có nhiều thời gian mình lang thang trên mạng tìm tòi những câu chuyện, những chuyện ngắn chuyện dài. Đọc xong cảm xúc, thất hay. Điều mà mình hiếm khi tìm được trong cuộc sống. Vì thế dạo này chịu khó đọc, đọc thật nhiều. Thấy mình hiểu được nhiều điều hơn trong những chuyện đó, tưởng như bình thường thôi những vô cùng có ý nghĩa trong cuộc sống, Mình thấy được những cai nhìn chín chắn hơn. Nhìn nhận mọi thứ 1 cách khái quát và có chiều sâu hơn. Đôi khi cuộc sống không phải là 1 cái gì đó quá phức tạp, Cứ từ từ làm từng thứ một, từng thứ một thì nó sẽ ra hết.
Nhiều khi ngồi ngẫm lại thấy có lẽ suy nghĩ già hơn quá. Có thể những câu chuyện kia là những bài học cuộc sống giúp ta có cái nhìn thiện cảm hơn. Đôi khi ngồi nghĩ cs quá rắc rối và vớ vẩn, Những ngẫm lại cũng đáng để chúng sống và trải nghiệm những khoảnh khắc đó.
Tình yêu là một điều không hẳn là tất cả trong cuộc sống này! Còn rất nhiều điều có ý nghĩa hơn là ngồi nghĩ tới nó,
Có ai dã từng nói" Hãy trân trọng bản thân mình con nhé" bời vì có trân trọng bản thân mình thì mình mới thấy trân trọng những điều có trong cuộc đời này!
P/S : Vớ vẩn quá nhẩy... he he

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

Niệm khúc cuối


Niệm khúc cuối

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em

Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương

Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng

Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Hư không!

Cái cảm giác thật là kỳ lạ, quen thuộc lắm mà dường như đã xa vời. Tại sao người ta cứ phải đợi đến mùa thu mới có nhỉ, sao không phải là mùa khác,giờ các mà cứ phải là lúc này. Con người ta cũng buồn cười thật, cũng lạ nhỉ...

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

THU SANG!

Cái sắc thu kia trội nhè nhẹ gợi cảm cho tôi những kỷ niệm đã qua, nhưng gì đã nhớ, đã quên, còn đọng lại. Mùa thu đợi chờ lại về, mùi hoa sữa, cái se lạnh là cái dấu hiệu đầu tiên khiến con người lạc đi theo dòng thời gian. Cái đầu trống rỗng nhưng lại nao nao về một điều gì đó, những gì đã qua hay là hiện tại, hay cái đang không hiện hữu ở đây mà là tương lai. Một cảm xúc tôi không thể nói nó là cái gì đầy đủ và chi tiết như thế nào, chỉ biết rằng nó đang ở trong tôi và hiện hữu.
Mùi nồng nàn của hoa sữa hà nội xộc thẳng vào trong tâm trí tôi. Cái cảm xúc thât là kỳ lạ, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn vào những buổi tối đi xe máy phóng vù vù cùng những đứa bạn, phóng hết ga mà trong đầu mình đang nâng nâng không cảm giác, không biết đang nghĩ gì mà chỉ biết là rất khoái trí rầm ga rồi phóng tít. Lao đao 1 vòng rồi dừng lại tại một nơi trầm nắng, ngồi tát phét, kể chuyện, bao nhiêu cái chuyện trên cuộc đời này, chuyện vui, buồn, chuyện thời sinh viên, chuyện đi làm, chuyện tranh giành, chuyện ganh tị đấu đá, gia đình, xã hội... tỉ tỉ cái chuyện trên đời làm tôi khoái trí và cười ngặt nghẹo. Để rồi ngày mai lại là một ngày mới với từng đấy công việc, chán ngán và tẻ ngặt vật lộn với công cuộc mưu sinh chán trường. Gía như cái cảm xúc thu trong cái buổi tối đó cứ đọng lại mãi trong tâm trí tôi mọi lúc thì cuộc sống của tôi sẽ nhẹ nhàng, thư thái biết bao nhiêu...
Nhưng cuộc sống với bộn bề lo toan và vô vàn những điều dỡ hơi không tên không tuổi đến rồi đi, để rồi giờ đây tôi cảm thấy nó cứ nhàn nhạt, vô vị sao ấy...chẹt..
Vở vẩn thật...
Sao mà lắm cảm xúc thế, cảm xúc phóng xe tít mù trong tôi, đầu nâng nâng, cái mùa hoa sữa lại thoang thoảng nhẹ mát...cuộc đời cuộc sống cứ như thế có phải hay hơn không nhỉ??
Uh thì hay, nhưng mà thôi kệ đi...

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Tieng trong cua lu tre goi nho ve nhung Tet Trung Thu da qua. Ngay con be xiu hao huc moi dot Trung Thu ve. Anh em toi chuan bi truoc ca tuan, lam 1 cai ong sao to dung,to gap may lan caj ong sao o quan ma ho ban ay. 2 anh e chung toi hi huc chat tre, mua giay ve dan. Buon cuoi, hong may lan. Nghi lai ma vui. Buoi toi la lu tre trong lang la mang het den sao di ruoc quanh lang. 2 anh e toi di canh nhau cung lu tre trong thon voi niem vui ngap tran. Sau khi ruoc den xog la di xep hang nhan keo, nha toi luc nao cug co 2 xuat keo, lai them 1 goi keo la phan qua cho co den sao to. Thoi gian troi di, chung toi lon len, di hoc, roi di lam, khong con nhung buoi tet trung thu nhu the nua. Nhung ai cung nho nhung ngay tho be, hon nhien va vo tu ay. Gio day ngoi trong nha, nghe ngoai san cua lang toi, lu tre con tung tang chay,danh trong, xem mua lan long toi lai rao ruc. Ca nha cheu toi sao k ra nhan keo ma buon cuoi.. He. Ngay xua moi nguoi dong co 2 nghin dong duoc mot xuat keo to dung. Gio khong biet the nua khong. Uoc gi minh van con be, duoc o cung bo me, vui choi ma khong can lo nghi gi.hj. Du di dau chang nua, mai nha va que huong than yeu la noi ma moi nguoi luon huong ve. Khj cuoc song con bon be lo toan, cang thang va ap luc khien cho con nguoi ta trum long thi tro ve que huong, ve voi mai nha than yeu noi co nhung nguoi toi yeu quy lai giup toi co them dong luc de co gang, phan dau, thay minh co trach nhiem hon. . Toi thay long minh nhe nhang, man mat...

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Nặng nề!

20/8
Công việc và cuộc sống vẫn trôi qua theo như những ngày như thế. Cuộc sống không có quá nhiều điều biến động nhưng sao mình cảm giác như thật là khó chịu và ngột ngạt. Cần một điều gì đó mới mẻ đến với chính bản thân mình. Mình không biết mình phải làm gì nữa để thay đổi mọi thứ. Một cái gì đó kìm chân mình lại, Cái gì đó trong mình không thể trỗi dậy. Bao nhiêu lâu nay nó vẫn ở 1 cái góc gì đó ở cái xó xỉnh nào đấy
Mình! Không thể, và không thể bước ra ngoài. Như cái vỏ bọc không thể thoát được ra ngoài.
Cái mà mình cảm nhận thì vẫn ở đó, cái mới diễn ra không làm mình hứng thú hơn.
Mệt, nặng nề và cảm giác hư không, nhiều lúc mình không hiểu mình có cảm giác nào nữa hay chỉ là 1 cái gì đó đều đều là cho cuộc sống của mình thêm nhàm chán và mình không còn cảm xúc mãnh liệt nữa!
Ngày bé thơ! Gía như con người ta không lớn, cứ mãi nhỏ bé như thế và sống với những ký ức ngây thơ đó và lúc nào cũng như vậy
23 tuổi , mình đã sống được 1/3 của cuộc đời, đi 1/3 cuộc đời mà sao nặng nề quá vậy. Nhiều khi mình có cảm giác không thể bước và đứng lên được nữa.

P/S :Ở trên đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới điều cốt yếu là người ta có nghị lực hay không để vượt qua những ranh giới đó.( Mùa lạc_ Nguyễn Khải)

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

?

Cuối hè, cái không khí nhè nhẹ, không nóng bức oi ả như ngày giữa hè nữa. Thu sắp sang, mình cảm thấy nhớ mùa thu, nhớ cái xào xạc, mát lành của mùa thu.Cái không khí làm lòng người tĩnh lặng hơn, ấm cúng ơn, làm cho người ta tin vào 1 điều gì đó lớn lao hơn.
lặng yên

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Song From a Secret garden

Giai điều của nó sao mà buồn thế? Cuộc sống yên ắng hơn sau những giai điệu này. Lòng mình thấy nghẹn ngào khôn nguôi. Những kỹ niệm ngày đầu tiên lên thành phố này học, hay nghe bài này, bao nhiêu hoài bão ước muốn, cố gắng, thay đổi .Mong muốn một cái gì đó mới mẻ hơn, khác xưa hơn, không còn buồn nữa. Nỗi buồn đi theo mình từ khi mình học những năm cấp 3, những năm áp lực nhất. Có những buổi tối đứng 1 mình ở cánh đồng, nhìn mọi thứ xung quanh chuyển động, xa xa phía kia là 1 vùng đất mới, mà mình cảm thấy sợ hãi. Cánh đồng rông bao la, một mình mình đứng giữa những cơn gió mát lạnh của mùa hè, sao ngày đấy không hiểu mình lại khóc nhiều đến thế, cứ nghe một câu nào làm mình tự ái, hay bị mắng là mình cảm giác bị tổn thương vô cùng. Lại một mình buổi tối mình đạp xe ra đó đứng khóc, mình thấy lòng mình mát hơn, nhẹ hơn... một chút gì đó riêng riêng của mình. Mà cũng không hiểu sao ngày đó không sợ ma gì cả! Không như giờ thì sợ lắm. Có lẽ càng lớn cái bản tính ngang bướng, anh hùng càng mất đi, thì người ta cũng phải sợ 1 cái gì đó chứ. Mình sống trầm lặng hơn, biết lắng nghe hơn, không bộc lộ cảm xúc, biết kìm nén trong lòng. Rồi cứ thế từng năm đại học đi qua, mỗi năm mình cảm thấy mình trưởng thành hơn. Năm cuối đại học, nhìn lại cả một chặng đường đã qua, mình đã khôn lớn lên nhiều, vui nhiều, buồn nhiều. Tất cả là những dư vị của cuộc sống mà chúng ta phải đón nhận.


Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

thứ 2!!

Ngày đầu tuần bắt đầu 1 công việc mới! Chưa quen nên mình thấy mệt kinh khủng, có lẽ ngồi máy tính nhiều quá không quen, Tối về thấy mình mệt dã dời, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc. bật bài hát yêu thích lên , mình nằm du dương 1 lúc mệt nhưng k sao ngủ được. Một cảm giác gì đó cứ nao nao trong người. Dậy bật bình nóng nên tắm, chẳng có nước nóng, lại tắm nước lạnh, thấy mát lạnh cả tâm hồn. Thực ra là rét chứ chả mát lạnh tí nào!ít ra là cũng đỡ thấy mệt hơn.
Mình cần xe lúc này quá mà không có, có lẽ cố gắng thêm 1 thời gian nữa vậy. Cái gì cũng khó khăn mà , phải cố gắng thôi, không được đòi hỏi, không được đòi hỏi!!
Buồn quá! Ta muốn giết chết cảm xúc này, không muốn nó thường trực trong ta. Cố mà làm gì chứ, kệ đi,cảm xúc cố gắng làm sao được, lúc nó buồn ai mà kìm chế được nó, cho nó 1 thanh kẹo ngọt ngào vui vẻ! Mơ à! Ăn kẹo??? Thật là vớ vẩn
Thôi tốt nhất là ngủ đi cho nó lành, cảm xúc mày hành tao kinh quá đấy, thích chết không? đánh nhau nhá! Tao mà biết mày ở chỗ nào trong tao thì tao cho mày chết rồi! sạc! Thật là điên rồi!

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

BẮT ĐẦU??

Mình đã cố gắng biết bao để mọi chuyện tốt hơn những có lẽ không phải cái gì người ta cố mà sẽ được cả. Mình cảm thấy mọi việc buồn thêm, mình không biết bắt đầu lại như thế nào? Có lẽ nỗi buồn nhiều quá làm cho mình cảm giác chai lì với cuộc sống, mọi thứ tầm thường quá, mình cảm thấy vô cảm với tất cả, không có cảm xúc với những gì xung quah. Khung cảnh đó quá thân thiết mà giờ đã quá xa vời đối với mình.
Có lẽ khóc sẽ thoải mái hơn, thoải mái hơn rất nhiều.
Tình yêu không phải là một cái gì đó mãi mãi, đến và đi cũng như quy luật của cuộc sống.Mình sẽ giữ nỗi nhớ trong lòng để bước tiếp, vì cuộc sống vẫn phải bước tiếp dù muốn hay không muốn, hít thở thật sâu để thấy lòng mình không trống trải nữa!!!
Em không tin phân ly rồi mới tương ngộ!!!

Niệm khúc cuối
Ngô Thụy Miên

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

12/5

Hôm nay hầu như là đã hoàn thiện xong nội dung của bản viết. Mình thấy nhẹ nhõm trong người, công việc này có phần hơi vất vả, nhưng dù sao thì mình cũng nắm bắt được nhiều kiến thức hơn. Học hỏi được nhiều hơn từ thầy và những người chuyên về mục quảng cáo trực tuyến. Cái gì cũng có cái giá của nó, không có cái gì là tự nhiên mà có, tự nhiên mà dễ đạt được. Mình biết nên cân bằng mọi thứ trong cuộc sống. Đừng dừng lại quá vui vì điều gì đó để tự bằng lòng và cũng đừng dừng lại quá buồn để mang sầu muộn.
Có những phút giây lòng mình tự dưng cảm giác buồn bã vô cùng, nhưng có lẽ mình nên xem đó như là sự cân bằng của cuộc sống. Vui buồn xen lẫn tạo nên dư vị của cuộc sống, ngày hôm nay ta vui nhưng sẽ không thể vui mãi với phút giây ấy, và cũng không buồn mãi trong lúc đó. Có những lúc mình thấy khổ sở vô cùng, cảm giác như mình không thể chịu đựng nổi nhưng giây phút đó cũng qua đi để nhường cho một cảm xúc mới.
Ngày hôm nay có ích vì ít ra mình cũng làm được gì đó cho thằng bạn cùng quê lên, đôi khi mình thấy nó thân thiết nhất khi muốn tâm sự một cái gì đó mà kể cả những đứa bạn gái thân của mình mình cũng không muốn kể. Giá như nó làm trên này thì vui biết bao, lúc buồn có nó dẫn đi chơi, hic. Mấy đứa bạn gái có người yêu hết đôi khi cũng ngai ngại, chẳng được thân thiết như xưa nữa, tự nhiên mình thấy xa xa mọi người.
Anh vô tình quá làm mình buồn, liệu em có ở sâu sắc quá trong cuộc sống của anh k? một chút gì riêng riêng…nhưng có lẽ không nên làm một điều gì quá sức chịu đựng, nỗi buồn sẽ đến và sẽ đi như quy luật của nó. Không nghĩ đến thì sẽ không sao.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

SỰ BÌNH YÊN TRONG TÂM HỒN

Cuộc đời là cõi vô thường, mọi chuyện đến và đi như một vòng luân hồi. Khi một điều gì đó đến với ta, hãy đón nhận nhưng đừng quá vui mừng.

Vì có duyên, nên chúng đã đến với ta. Khi chúng ở bên ta, hãy biết quý trọng và nâng niu. Khi chúng mất đi, ta cũng đừng quá nuối tiếc. Hãy chấp nhận sự ra đi đó như một điều hiển nhiên phải có. Không có gì ở lại với ta mãi mãi.

Có khi là một ngày, một tháng, một năm, 10 năm, hay nhiều hơn nữa. Nhưng tất cả khi đã đến đều phải ra đi như một quy luật. Ta phải chuyển động theo vòng luân hồi đó, đừng dừng lại quá vui về điều gì đó để tự bằng lòng, và cũng đừng dừng lại quá buồn để mang sầu muộn.

Hạnh phúc không phải là những gì cuộc sống mang lại cho ta, mà do chính ta tự cảm nhận mà có. Hoàn cảnh xung quanh không mang lại cho ta hạnh phúc, mà chính ta phải tự rèn luyện từng ngày. Chúng ta cảm thấy mình hạnh phúc, ta tự tạo cho mình tâm trạng vui tươi, thanh thản thì ta sẽ được sống như vậy.

Cuộc sống giống như quả bóng nảy, những gì ta làm, những gì ta nghĩ đều được cuộc sống phản ứng lại như thế. Hạnh phúc không phải là những thứ mất đi trong quá khứ, không phải là những kỳ vọng trong tương lai, mà là những cảm xúc hiện hữu trong ta ở thời điểm hiện tại. Hãy sống trọn vẹn từng ngày, từng ngày, chúng ta sẽ có niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Hãy sống nhân ái với những người xung quanh ta. Cuộc sống cho ta quá nhiều điều tốt đẹp. Khi ta cho đi, ta sẽ nhận lại được nhiều hơn thế. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, hãy bỏ qua những giận hờn - ghen tức, những tranh chấp hơn thua, để sống một cuộc sống nhẹ nhàng và thanh thản nhất có thể. Hãy cảm nhận sự bình yên trong cuộc sống thường nhật cuả chúng ta.

Bình yên không phải là khi ta sống ở một nơi yên tĩnh, mà ngay cả ở nơi ồn ào nhất, lúc gặp khó khăn nhất trong cuộc đời, ta vẫn thấy lòng mình thanh thản, không gợn chút bâng khuâng.

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

xóa!

Tất cả hãy để cho cuộc sống của tôi được yên ổn. Đừng ai đến và động chạm tới nó, tôi sống thế và đừng làm gì cả, đừng xáo trộn nó lên.. Tôi không cần ai hết, tôi chỉ cần một mình tôi thôi.
Xin đừng đến mang niềm đau, hãy cho nhau những hạnh phúc, niềm vui, niềm tin vào cuộc sống. Để cuộc sống thêm vui hơn,lạc quan hơn.
Một phút giây không làm nên gì cả