Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

14/12/2011

Hôm nay tương đối mệt. Đau chân định đi tập thể dục nhưng mà chị ốm về sớm cơm nước xem sao. Dạo này làm ăn khó khăn có khi cuối tháng lại chẳng có thưởng. Mệt! Ngày nào cũng nói ít nhất 1 lần câu này vì chị cùng phòng nói hay hay thế là cũng chịu khó nói cho đỡ mệt. Cũng có tác dụng thật! hic
Tuần này được nghỉ 2 ngày. Chẳng biết đi đâu chẳng lẽ đi về quê nhỉ? nhưng mà đi đi về về xe máy lạnh cũng ngại. Có lẽ trên này ngủ và đi tập thể dục cho nó khỏe người thôi. Chán. Hôm nay đọc truyện ngắn Thằng Ngiện, thấy hay hay, có lẽ là truyện không là thật thế nên thường những câu chuyện hay hơn đời thường, hoặc cũng có thể thường quá rồi nên nó trở thành không hay. Chịu, không biết!
Dạo này chuyện ăn ở là mình bực mình, bực mình thế thôi chứ chẳng dám nói, thỉnh thoảng cơm nước vớ phải cái nồi xoong, hoặc rổ rá đá tung tóe cho mấy cái cho kêu thật to là bớt tức đi 1 tý. Kệ, vì nhiều khi không phải lời nói cũng giải quyết được vấn đề. Vấn đề nan giản kể mãi và chả làm gì được. Nhiều khi cứ để kệ thì hay hơn. Mệt
Một thằng bạn ở quê được tin sắp cưới vợ hình như là tết dương lịch. Hơi sốc vì thằng này còn trẻ mà đã nổ nhanh vậy. Thì cũng 23 tuổi rồi cũng lấy được vợ rồi. Chắc tết dương về ăn cưới, hic. Vui phết đây. Lũ bạn ở quê vẫn là vui nhất, đông đủ mà giản dị... Lâu lắm rồi chảng có thời gian tụ tập nói chuyện với nhau. Hình như càng lớn con người ta càng bớt tính đồng loại chia sẻ sao đấy, không hiểu vì ngày xưa lần nào mà cả lũ ở nhà là tụ tập. giờ có phần ít hơn( Với cái lý do rất vớ vẩn là ngại đi). Thôi kệ chúng nó, còn mình vẫn giữ cái thói quen này cho đến khi nào hết tuổi ăn tuổi chơi thì thôi, lúc nào đi đâu cũng phải có mặt mình. Có khi phải kêu gọi mỏi mồm mới đủ người đi. Mệt ngày xưa có phải thế đâu, lạ thật. Chắc bọn này có người yêu hết rồi nên vậy.
Buổi sang đi làm. Hà Nội đông đúc, người và người, xe và xe. Mình sáng nào cũng phóng xe vù vù tới công ty. Nhiều khi nghĩ cái đường xá đông thế này mà mặc thằng nào thằng đáy chạy. mặc ai nấy sống. Chả có tính cộng đồng tý nào. Ai nhìn ai cũng xa lạ như ngoài hành tinh khác. Mình nghĩ mà buồn cười, nhiều khi tý mất tay lái. Vậy mà vèo 1 cái đến công ty, rồi lao vào làm việc chả để ý nữa. Thấy Hà Nội thật vớ vẩn. Như quê mình đi đâu dù xa lạ hay gì người ta vẫn hỏi nhau, vẫn ném cho nhau cái ánh nhìn thiện cảm thân thiết, thế là đủ động lực mình muốn về quê.
Qua sang nhà Bạn. Định ở đấy chơi lâu tý nhưng ny nó ngồi đấy thế là ăn xong chuồn sớm. Sắp ra trường nói chung bọn nó còn đang hoang mang, thôi kệ đi đứa nào mà chả thế rồi cũng đâu vào đấy. Nhìn anh người yêu nó dạo này gầy mà lùn lùn thấp thấp buồn cười, tự dưng mình mất cảm tình. hí. Nó mà biết mình viết đoạn này chắc nó ghét mình lắm, thôi kệ chắc chẳng bao giờ đọc được đâu,hí

Không có nhận xét nào: