Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

THU SANG!

Cái sắc thu kia trội nhè nhẹ gợi cảm cho tôi những kỷ niệm đã qua, nhưng gì đã nhớ, đã quên, còn đọng lại. Mùa thu đợi chờ lại về, mùi hoa sữa, cái se lạnh là cái dấu hiệu đầu tiên khiến con người lạc đi theo dòng thời gian. Cái đầu trống rỗng nhưng lại nao nao về một điều gì đó, những gì đã qua hay là hiện tại, hay cái đang không hiện hữu ở đây mà là tương lai. Một cảm xúc tôi không thể nói nó là cái gì đầy đủ và chi tiết như thế nào, chỉ biết rằng nó đang ở trong tôi và hiện hữu.
Mùi nồng nàn của hoa sữa hà nội xộc thẳng vào trong tâm trí tôi. Cái cảm xúc thât là kỳ lạ, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn vào những buổi tối đi xe máy phóng vù vù cùng những đứa bạn, phóng hết ga mà trong đầu mình đang nâng nâng không cảm giác, không biết đang nghĩ gì mà chỉ biết là rất khoái trí rầm ga rồi phóng tít. Lao đao 1 vòng rồi dừng lại tại một nơi trầm nắng, ngồi tát phét, kể chuyện, bao nhiêu cái chuyện trên cuộc đời này, chuyện vui, buồn, chuyện thời sinh viên, chuyện đi làm, chuyện tranh giành, chuyện ganh tị đấu đá, gia đình, xã hội... tỉ tỉ cái chuyện trên đời làm tôi khoái trí và cười ngặt nghẹo. Để rồi ngày mai lại là một ngày mới với từng đấy công việc, chán ngán và tẻ ngặt vật lộn với công cuộc mưu sinh chán trường. Gía như cái cảm xúc thu trong cái buổi tối đó cứ đọng lại mãi trong tâm trí tôi mọi lúc thì cuộc sống của tôi sẽ nhẹ nhàng, thư thái biết bao nhiêu...
Nhưng cuộc sống với bộn bề lo toan và vô vàn những điều dỡ hơi không tên không tuổi đến rồi đi, để rồi giờ đây tôi cảm thấy nó cứ nhàn nhạt, vô vị sao ấy...chẹt..
Vở vẩn thật...
Sao mà lắm cảm xúc thế, cảm xúc phóng xe tít mù trong tôi, đầu nâng nâng, cái mùa hoa sữa lại thoang thoảng nhẹ mát...cuộc đời cuộc sống cứ như thế có phải hay hơn không nhỉ??
Uh thì hay, nhưng mà thôi kệ đi...

Không có nhận xét nào: