Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009

TÔI !!

Thực sự đến bây giờ mình đã không có còn 1 chút cảm giác nào nữa, mình đã sai có thể là như vậy nhưng mình thấy trong lòng không tức tối nữa không khó chịu nữa. Mình sẽ chấp nhận tât cả những gì sẽ xảy đến với cuộc đời mình sắp tới. Mình sẽ làm được những điều mình mong muốn trước cũng thế và giờ cũng thế. Không có gì có thể làm mình sợ hãi nữa, mình sẽ bước đi dù có những chông gai thử thách của cuộc đời. Không ai hiểu mình thì đừng cố làm cho người ta hiểu, mình phải sống vững vàng và kiên quyết như bao nhiêu lâu nay mình vẫn cố gắng: Đứng trước những khó khăn của cuộc đời có những người chạy trốn lại có những người đương đầu với nó. Tất cả chỉ kết thúc khi chúng ta chết đi"". Đúng cuộc sống chỉ kết thúc khi ta chết đi.
Mình phải sống 1 cuộc sống mới. Một cuộc sống có lợi cho mình là những gì mình sẽ làm sau này , là thật nhiều thật nhiều tiền. Không phải là cố rách áo ôm không phải là luồn cúi trước ai cả, Phải thể hiện những gì mình có thể làm để mình thật sự khẳng định được năng lực và khả năng của mình. Mình sẽ cố và giờ đây sẽ không có 1 ai có thể ngăn cản được những gì mình muốn làm. Mình phải sống và phải có thật nhiều tiền, thật nhiều tiền do mình làm ra. Mình phải hơn tất cả bọn họ, Cuộc đời chỉ cần 1 cú hát trích là có thể. Mình sẽ làm được, phải sống và phải sống thật tốt thật đáng!!!

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

TÔI VÀ NHỮNG NGÀY THÁNG ĐÃ QUA!

Đôi lúc cần một người nào đó để lương tựa để nói ra những gì suy nghĩ, những gì muốn nói mà không thể. Tôi không hiểu mình sẽ ra sao khi cứ sống thế này,sống với những cảm xúc và cảm nghĩ riêng mà mình không thể thoát ra được, Cuộc sống thực sự là không đang buồn như thế nhưng trong cái ngã riêng của tôi thì thực sự nó là rất khó khăn. Muốn làm gì đó nhưng không thể, không có động lực, không có cổ vữ.. và không gì cả. Vẫn biết rằng tất cả là do mình tạo ra những thực sự là rất khó khăn. Có thể người ra dùng từ có thể khác tôi 1 chút để thể hiện sự tự tin và nghị lực của họ nhưng thực sự ai cũng vậy thôi họ cũng đang phải quằn quoại cố gắng vì cuộc sống. Vẫn phải tự động viên mình bằng những hoang tưởng, hoang tưởng giúp họ đi tiếp trong cuộc đời!!
Tôi của 1 tâm trạng đang không biết mình phải làm thế nào?chán
Nếu như không có gì hết, không có tôi và những áp lực kia thì hay biết mấy. Đôi lúc muốn gồng mình lên mà thấy khó khăn quá rồi không thể vượt qua bản thân mình những gì đa qua những gì đang đến sẽ là nỗi ám ảnh của mình trong suốt cuộc đời này. Buồn quá sao mình lại mù mịt thế này cơ chứ?
Cần có anh bên cạnh chia sẻ tâm sự , cần bờ vai để gối đầu mà không thể, tình yêu giúp vượt qua nhiều thứ nhưng thực sự thật là khó khăn cho tôi quá. Mình lo cho cả cái tình yêu đang có đó, mình có thể giữ nó được mãi không, mình có xứng đáng với tình yêu lớn lao đó không, thực sự thì mình cũng không biết mình yêu họ có phải là điều tốt cho họ không. Mình quá nhiều điểm yếu kém, mình đã như thế nào trong suốt những năm đã qua, những năm tháng tuyệt vọng cố gồng sức lên để sống mà thấy khó khăn và khổ sở quá. Nếu có thể sống lại có thể là mình sẽ sống khác không phải như thế này. Tất cả đã làm quá muộn rồi

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

THI VÀ CỬ

Vẫn biết rằng thi cử là chuyện bình thường mà học sinh sinh viên ai cũng phải trải qua thế những thực sự mùa thi là mùa rất căng thẳng làm cho tôi mệt mỏi kinh khủng. Sức ép về thành tích và những gì mà tương lai đang đơi phía trước làm tăng thêm áp lực, thật kinh khủng,
Chán không thể nào tả được, Chúng ta đang làm căng thẳng thêm cuộc sống của chúng ta trong mỗi ngày. Cuộc sống là 1 dòng trải nghiệm, chúng ta cứ cuồng quay với cuộc sống. Chúng ta mệt chúng ta kêu ca mà chúng ta không biết rằng cuộc sống này rất ngắn ngủi, không hưởng thụ đi thì đến lúc chúng ta không thể còn thấy hứng thú gì nữa. Đặc biệt là những năm tuổi trẻ của cuộc đời! chán thật ! lẽ ra không nên thế mới đúng chán quá

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

BIỂN VÀ SÓNG

Biển vân dài rộng thế mênh mông không bến đợi.

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2009

MỘT CHÚT CẢM XÚC CỦA NGÀY!




Một chút tâm trạng và cảm xúc, không hiểu lắm tại sao mình lại như vậy. Chắc tại nghe mấy bài hát hợp sở thích và tâm trạng của mình nên cảm thấy lòng mình nao nao. Tất cả mọi thứ đến và xảy ra với mình, mình cũng không biết sao nữa, nhiều lúc thấy tự tin bản thân mình lắm. Nhiều lúc ngồi một mình nghĩ lại những gì đã qua những cảm xúc đã có. Mình thấy đấy không biết đó có phải là một lựa chọn đúng hay sai nữa. Có thể nó là 1 sự quyết định liều lĩnh và thật là ngu xuẩn. Mình nghĩ về tương lai thấy không tự tin vào bản thân mình nữa, không biết có phải là cảm giác vì mình đã dành trọn ty thực sự không? Nhiều khi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, mình đang nghĩ gì và hành động gì nữa. Như thể như là nó là phản xạ tức thời không theo gì nữa. Mình biết anh yêu mình thật lòng và không muốn anh ấy buồn cũng như thất vọng về tình cảm của anh ấy dành cho mình. Có lẽ mình không nên yêu, có thể là như thế, bây giờ mình cũng không thể biết mình phải làm gì nữa. Nhưng thực sự là mình đã yêu anh trọn vẹn và tình yêu đó giúp mình có bao nhiêu nghị lực trong cuộc sống để mình bước tiếp sau những chông gai khó khăn của cuộc sống. Nhưng thực sự nhiều khi không thât tự tin vào bản thân mình nữa, có thể là tại anh xa mình quá, cũng có thể đó chỉ là cảm giác ban đầu thôi, Tất cả làm cho đầu óc mình choáng váng. Mình không muốn nó chỉ những gì thoảng qua,không phương hướng và không muchj đích, điều mình không mong muốn 1 chút nào. Có thể có nhiều điều trong cuộc sống người ta có thể nói văn hoa, hoa mĩ... Nhưng thực sự để vượt qua chính mình đối diện với những thử thách của cuộc sống với lòng mình thì thật khó khăn, thật bối rối.
Điều mình cần bây giờ là mình cần có 1 điểm tựa vững chắc. Nhưng có lẽ không bao giờ và không khi nào mình tìm được cái điểm tựa đó từ gia đình và những người thân xung quanh mình. Có lẽ mình hơi quan trong thái quá vấn đề, nhưng thực sự với cuộc sống của 21 năm thì mình có thể đủ hiểu rằng điều đó là không tưởng. Một điều không tường mà mình đã từng hi vọng khi bắt gặp những con người tìm được điểm tựa đó từ gia đình thân yêu của họ... Thật là viển vông.
Cuộc sống của mình dù thể nào thì nó cũng là 21 năm như vậy rồi! Không thể là 1 cái khác nữa như họ mà mình có thể hi vọng được. Thể mới bảo cuộc sông có muôn vàn những điều không thể mình muốn là được. Vậy đó điều mà mình nhiều khi mình đã cố cải tiến đó nhưng thực sự mình là người không tưởng.
Một người khác đi qua cuộc đời em, là anh nhưng có lẽ em vẫn chưa tự tin hoàn toàn vào nó. Em không muốn làm anh buồn, nghĩ nhiều,em không thể nói ra cho anh biết được tất cả những suy nghĩ của em, có thể là vì anh k gần em được . Một phần nữa rằng cuộc sống của mỗi người là khác nhau hoàn cảnh thực tế là khác nhau, có thể là anh sẽ không bao giờ hiểu hoàn toàn về thế giới chỉ dành riêng cho em mà thôi(em xin lỗi)
Đã từng hi vọng một điều mới mẻ đến với em, những tất cả nó chỉ đến rồi đi mà không có dư âm hương vị của cuộc sống. Chỉ có anh đi qua cuộc đời em,em cảm nhận được 1 làn khí mới, nhưng em sợ nó chỉ là thoảng qua rồi thì cũng đi vào hư vô.
Cảm giac có lẽ cũng chỉ là cảm giác. Chúng ta không thể đón chờ trước 1 điều gì được!!
HÃY CHẤP NHẬN NHỮNG GÌ ĐANG ĐẾN VÀ SẼ ĐẾN

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

ANH





Anh! em không hiểu anh yêu em và những suy nghĩ của anh như thế nào nữa. Đôi khi em thấy không tự tin vào tình yêu của chúng ta. Khoảng cách, thời gian và không gian làm em luôn nhớ anh da diết, em cũng không hiểu tại sao em lại yêu anh, yêu một người con trai ở xa em thếm em thật sự là em cũng không biết là mình có thực sự hiểu anh thôi. Tất cả con tim và thời gian mỗi ngày em đều dành để nghĩ về anh. Tình yêu thứ em đôi khi không hiểu được. Em biết là em đã yêu Đăng rồi, yêu thật sự anh à. Và em cũng biết là anh cũng yêu thương em nhiều lắm, cùng có thể đó chỉ là cảm giác của em thôi, và cũng có thể tình yêu của em cho anh cũng chỉ là cảm giác anh dành cho em mà thôi, Mình không biết có đến được với nhau không nhỉ anh. Em chỉ biết rằng em đã mong muốn biết bao một gia đình đầm ấm bên anh, bên mái ấm của chúng ta. Có thể nó là quá sớm nhưng thực sự em đã mơ ước đến ngày đó. Ngày mà anh và em cùng nắm tay nhau đi chung một con đường. Em biết! còn nhiều thử thách chông gai ở phía trước đối với cả anh và em nhưng em tin anh lắm!! dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa đối với em tình yêu với anh không thay đổi đâu. Anh ở trong trái tim lúc này và cả những ngày còn lại của cuộc đời em nữa.Em không phải là người quá lãng mạn, em rất thực tế và tin rằng sự lựa chọn của mình là đúng đắn.
Có thể ngày mai trong bước đường em đi không có anh chung lối nhưng trong trái tim em sẽ luôn có anh bên cạnh. Em mong anh nhiều lắm!! từng ngày từng ngày một đó anh à! Đăng ngốc của em à!

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

MỆT MỎI

Thật sự là hôm nay mình rất mệt mỏi. Mệt mỏi vì đói, vì mọi chuyện diễn ra thật căng thẳng, mình không hiểu mình nữa. Ngày mai mình sẽ đi hà tây, có lẽ đi chơi lúc này là tốt nhất để thay đổi không khí. Tình hình là rất tình hình, căng thẳng như chiến trường Irắc.. he he
Mình buồn chán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thôi cuối tuần về quê là xong hết chắc là sẽ có biến chuyển, ac không biết nhưng cứ cho là thế đi có mất gì đâu mà không cho là thế. He, không có thì bịa ra có mất gì đâu, hè...
Mình yêu được chắc là cũng được gần 2 tháng rồi, tình cảm thì ngày càng sâu đâm, .Có lẽ nếu không có anh ấy cổ vũ yêu thương mình có lẽ cuộc sông của mình ngày càng tẻ nhạt. Anh có biết em yêu anh nhiều đến thế nào không, tuy xa cách nhưng tình cảm em dành cho anh thì không có gì có thể diễn tả nổi. Em yêu anh không biết vì lí do gì chỉ là vì em yêu anh thế thôi. Em đã mong muốn sống bên anh trọn đời...
Tình yêu là 1 điều kì diệu của cuộc sống. Em bây giờ thực sự rất nhiều áp lực nhưng mõi khi nghĩ đến anh em cảm nhận được sự yêu thương của anh. Nó đã làm nghị lực cho em tiếp tực sống, học tập.. Vì một mai có anh luôn bên cạnh chăm sóc cho em những lúc em cần anh nhât.
Em cũng biết anh yêu em nhiều lắm, nhiều nhiều lắm... em cảm nhận được tình yêu đó anh dành cho em mà.. nên anh hãy tin rằng em cũng yêu anh bằng anh yêu em đấy anh có biết không. Mỗi lần em giận dỗi anh , em thấy thương anh khi mỗi lần anh cố gọi cho em mà em không thèm nhắc máy. Thương anh lắm đấy, hì tại em yêu anh nên em mới giận anh mà. Đừng có mà suy nghĩ nhiều nhé anh, yêu anh nhiều lắm đấy!!!Tại anh mà lúc nào em cũng nghĩ đến anh cũng nhớ anh , nhiều lúc nhớ lắm đấy chỉ muốn anh ngay cạnh em thôi.. hì Rồi lại cái kiểu nũng anh nữa. Hì anh đừng có mà nghĩ nhiều nhé.. em yêu anh nhiều lắm đó...
Đang chán nghĩ đến anh lại hết chán rồi.. hì yêu anh nhất đó anh yêu của em à

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009

NGÀY 22 THÁNG 3 NĂM 2009


Một cảm giác so sánh khập khiễng giữa cuộc sống của mình và những người khác. Tại sao lại là mình luôn bị thiệt thòi hơn về hoàn cảnh về tình cảm, sự so sánh với T sao cũng là 2 con người sao cuộc sống của nó lại tình cảm và được mọi người chăm lo và tôn trọng những gì T làm thế. Còn mình thì sao tất cả là 1 điều cấm đoán, mình ghét cuộc sống của mình không được tự do thoải mái chút nào cả. Ngột ngạt cũng từ đó mà ra, nếu mình được ra trong 1 hoàn cảnh khác có lẽ cuộc sống của mình bây giờ đã khác có ý nghĩa hơn hạnh phúc hơn chẳng hạn. Những người ta nói không ai có quyền được lựa chọn hoàn cảnh sống cho mình không ai cả và mình cũng thế. Biết rằng thế nhưng thấy bất công quá. Mình là cái đếch gì cơ chứ, chẳng là cái gì cả, không có vai trò không có vị thế gì cũng chẳng ai coi mìh là cái gì quan trọng cả. Nếu một ngày mai không có mình cũng chẳng ai thương sót nhớ đến mình cả.Chán ghét những con người kia quá, tất cả họ làm mình thật chán ghét.Gía như không có họ có lẽ mình đã khác mình đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác và đã không tiêu cự như thế này...
Cuộc sông tại sao cứ phải hi sinh, ai đó ở đâu đó luôn có sự hi sinh. Tại sao người ta phải làm như thế có chứ tất cả thật là nhàm chán phù phiếm mệt mỏi. Mình chán ghét điều đó.Mình chán ghét những người sống quanh mình, Họ là một phần cuộc sống của mình đa qua cuộc đời và có những tác động không nhỏ đến mình. Sao họ và tất cả những con người kia lại thế.
Chán quá mình không thể diễn tả được những gì mình đang nghĩ, thực ra là chỉ là vấn đề câu chữ thôi. Nhưng thực sự là mình không biết những gì mình đang viết là gì chỉ biết rằng 1 cảm giác rất ngột ngạt khó chịu đang diễn ra trong đầu mình và mình thấy mệt mỏi thế thôi.
Vẫn biết rằng cuộc sống ngắn ngủi không nên suy nghĩ quá nhiều nhưng những gì diễn ra trong cuộc sông bắt mình phải nghĩ. Một sự suy nghĩ mệt mỏi.
Thế là mình sống giả dối với những người xung quanh mình .Điên thật tại sao mình lại phải thế cơ chứ, thật là đểu cáng ghê tớm . Ý mình nói ở đây không hẳn là ghê tởm bản thân mình mà là ghê tởm tất cả mọi thứ xung quanh mình và 1 phần trong đó có mình.
Thật là tồi tệ,cuộc đời thật là đêu cáng

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

BLOG CHO NHỮNG NGÀY BUỒN


Vì nó chỉ viết trong lúc mình buồn nên có lỡ ai đã đọc thì đừng nghĩ gì nhé. vì nó chỉ viết trong những ngày buồn thôi, những ngày rất buồn. Những cảm xúc trong những phút giây đó, những phút giây mà cuộc đời mình đã trải qua. Cảm xúc nguyên vẹn chân thật nhất. Nếu blog này là 1 blog u sầu thì cũng đúng thôi, những chỉ là u sầu trong những phút giây tuyệt vọng nhất của cuộc đời tôi thôi. Và có lẽ cũng có nhiều thứ hay hơn trong cuộc sống. Những đối với tôi vào đây là để chia sẻ những cảm xúc thật nhất của tôi và chỉ khi tâm trạng nhất thì cảm xúc chất chứa mới có thể viết được lên.
Và tôi chắc chắn rằng cuộc đời của mỗi con người cũng đã trải qua những giây phút như thế này, những giây phút tuyệt vọng chán trường.Tuy nhiên mỗi người thể hiện cái cảm xúc đó ra sao thôi.!!!
Những cảm xúc rất thật !!

Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

CHỜI ĐỢI

Mình ghét cái thời gian để chờ đợi. Chờ đợi một cái gì đó làm mình không thể chịu được,mình cái cái khoảng không gian thời gian đó. Dường như tất cả mọi thứ đều là vô vọng, ghét thế không biết. Vậy mà giờ đây mình đang chờ đợi cái gì đây, một cái gì đó còn mờ ảo không rõ nét, không muchj đích không hi vọng điều này làm mình thấy mình không thể hiểu nổi bản thân nữa

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009


Vẫn buồn!! kiểu gì thế nhỉ. Mình không thể cân bằng được cuộc sống của mình nên làm gì và làm như thế nào. Mình vẫn chưa biết cái gì nên làm trước cái gì nên làm sau. Tất cả cứ sáo trộn lung tung làm cho đầu óc mình quay cuồng và không thể làm gì nghĩ gì cho ra hồn. Học hành mình chẳng có hứng khởi gì, chơi bời mình cũng chẳng có hứng gì . Nói chung tất cả mọi thứ thật là kinh khủng và chẳng có hững khởi gì hết. Ngồi đây than vãn cũng làm mình mệt mỏi, muốn cho nó tốt hơn cũng làm mình mệt mỏi. Thế đấy, đểu thật không hiểu nổi tại sao? và cái gì đang diễn ra nữa. Tất cả như cái vòng luẩn quẩn vớ vẩn, mình không hiểu nổi mình nữa. Tình trạng cũng diễn ra khá lâu rồi, mình mong muốn nó trở lại bình thường nhưng mà lâu quá. Thỉnh thoảng, vẫn vậy mỗi lần thế này thấy mình mệt mỏi chán nản vô cùng và không biết làm gì nữa. Trong đầu thì 1 mớ những ý nghĩ quẩn quanh không hiểu nổi, con người thì mệt mỏi ủ rũ không nghĩ ra được 1 cái gì sáng sủa, tốt đẹp hết. Khổ thế nữa, không có cái gì có thể cứu chữa được cái bệnh này của mình. Chán thế, chẳng có ai ngồi tâm sự hay ai đó cũng giống mình để nói cho thỏa những gì mình muốn, vì nếu nói cho những người không hiểu thì chỉ là thấy mệt mỏi và vô nghĩa thêm.!! uh thì biết rằng cái gì cũng có 2 mặt của nó nhưng mà, chúng phải hài hòa kết hợp thì mới làm cho mình thấy thoải mái chứ, sao mà mình thấy cái gì cũng tiêu cực cũng phức tạp cũng chán nản. Bây giờ thì hơi thấy sợ hãi khi đối diện với nó, sợ cái cảm giác này chỉ mới xuất hiện thôi, có lẽ mọi thứ đang theo đà ngày càng tồi tệ đối với mình. Thấy tồi tệ kinh khủng không biết nó còn diễn biến theo những khuynh hướng nào nữa.@!!!
Ngày mai lại là chủ nhật 1 ngày nghỉ không cần thiết chả để làm gì. Thực ra thì nó rất thừa thãi đối với mình chẳng để làm gì cả, chỉ để ở nhà và nghĩ ngợi lung tung. Chẳng đáng nghỉ chút nào cả!!! Buồn thật mai cũng như hôm này!! hôm nào cũng như hôm nào, chẳng có gì là khác và mới cả, tất cả thật buồn và vô vị!!
Lại phải đối diện với ngày mai và những ngày sau nữa!!
mệt mỏi!!

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009

Ý NGHĨA!

Có những người làm cho cuộc sống của bạn đặc biệt chỉ bằng cách đi qua một khoảnh khắc. Một khoảnh khắc rất ngắn mà bạn không bao giờ quên họ , !!
Đừng bỏ cuộc với những người bạn yêu thương!!
ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC !!

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

CẢM XÚC



Những năm tháng trôi qua tôi nhìn lại cuôc đời mình bao nhiêu thứ đã đu qua bao nhiêu điều đã xẩy ra có vui có buồn có khổ đau, tất cả để lại cho tôi những niềm cảm xúc nhất định . Có lẽ không ghi chép tất cả lại thì tôi không thể nào nhớ ra được cuộc đời mình đã xảy ra những gì, không thể mường tượng cảm xúc của mình lúc đó. Và có lẽ bây giờ nó sẽ trở thành mơ hồ mông lung không rõ nét. Tôi biết rằng những dòng cảm xúc đó sẽ phai nhạt và đến 1 ngày nào đó nó không còn trong tâm trí tôi nữa, biết rằng nó sẽ xảy ra nên tôi cố ngồi nhớ lại những giây phút đã qua. Có nhũng thứ đã phai nhạt rồi, phải đến 5 giây , 10 giây rồi trọn cả một phút tôi mới có thể nhớ được nó ra mà tất cả cũng chỉ là rất thoáng qua không còn sâu sắc như những ngày xưa nữa. Những con người đi qua cuộc đời tôi, tất cả họ đã làm nên một phần cuộc sống của tôi, làm nên dư vị cuộc sống của tôi. Họ dù ít hay nhiều cũng gây ảnh hưởng đến hạnh phúc của cuôck đời tôi. Đó là những dòng cảm xúc tôi có thể ghi lại được lúc này, nó không cụ thể tất cả chỉ chung chung tình cờ đi qua tâm trí tôi và rất mờ nhạt. Tôi cảm nhận được cái hương vị của nó những không thể nhận ra nó được là cái gì, nó vừa mới vừa dường như đã cũ lắm rồi. Tôi ngồi đây với những dòng cảm xúc trong tâm trí tôi và nó là trong tôi. Có lẽ tôi không đủ vốn từ để miêu tả chính xác nó là cái gì những tôi đã cố viết những gì có thể để thể hiện nó 1 cách chi tiết và cụ thể nhất. Sau này khi tôi già hoặc không còn ở cái độ tuổi và suy nghĩ này nữa, tôi biết tôi sẽ quên hết tất cả, nên tôi không cố tỏ ra là mình sẽ khác những tôi sẽ cố nhớ tất cả!!

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

RUNG NAUY

Tuổi trẻ là quí giá, tình yêu là cứu cánh cho tâm hồn, cuộc đời là một cõi riêng tư của chính bạn mà chỉ bạn có quyền hưởng thụ nó. Và trên hết là hãy sống thực với chính con người mình, vì dòng máu nóng đang chảy trong huyết quản là của chính bạn mà thôi.
Tuổi trẻ là quí giá, tình yêu là cứu cánh cho tâm hồn, cuộc đời là một cõi riêng tư của chính bạn mà chỉ bạn có quyền hưởng thụ nó. Và trên hết là hãy sống thực với chính con người mình, vì dòng máu nóng đang chảy trong huyết quản là của chính bạn mà thôi.

Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2009

Giá như được chết đi 1 lúc.....!!! ở tuổi 18_ 20

Giá như...đc chết đi một lúc...!
Giá như mình được chết đi một lúc!
Đúng thế,có những khi,có những lúc và có những khoảnh khắc tôi đã nghĩ thế.
Còn bạn,có khi nào bạn nghĩ về cái chết ko?
Có khi nào bạn đặt câu hỏi là sẽ như thế nào nếu như mình chết đi ko?
Có bao nhiêu người,là những ai sẽ khóc vì mình?
Có bao nhiêu người,là những ai sẽ "chẳng quan tâm"?
Có bao nhiêu người,là những ai sẽ nhớ tới mình?Và cuộc sống của mọi người sẽ thế nào nếu chẳng có mình nữa?(Riêng câu này tôi biết sẽ chẳng có gì khác về sự có mặt của tôi hay ko.)
Rồi khi mình chết đi rồi thì mình sẽ thế nào,xuống địa ngục hay lên thiên đàng?Hay là mình sẽ là một con ma lang thang?Mình có thoát khỏi mọi ưu tư phiền muộn hay ko?Mình có được thoải mái thực sự hay ko?
.....vv....và...v.v....

Ngày 9 tháng 11

Hôm nay là ngày thật là kinh khủng. Sáng đau bụng nằm cả sáng kêu la inh ỏi, mệt mỏi.
Chiều đi thi làm bài cũng chán. Về nhà cũng chán và không muốn làm gì hết, lại lượn 1 vòng xe bus xuống đứa ban. Thấy lòng mình nhẹ nhõm chút nhưng vẫn làm sao không hiểu nổi bản thân, vẫn 1 cái gì đó trong người không thể ra khỏi được bản thân mình khiến mình thấy mệt mỏi chán nản.
Tối nay ngủ không làm gì hết không học hành không nghĩ đến 1 cái gì hết nhưng vẫn thấy mình không được nhẽ nhõm. Một cảm giác không thể hiểu nổi bản thân, không thể làm chủ bản thân và những suy nghĩ trong con người mình, tất cả những gì là của cuộc sống thật khó khăn và phức tạp. Ngày mai lại là một ngày khác, ngày mai là thế nào không biết, có những gì sẽ xảy ra và cuộc đời mình có những gì khởi sắc hơn ngày hôm nay. Chỉ mong nó đến bình thường và yên bình là cũng hạnh phúc lắm rồi, hơn ngày hôm nay???
Người ta nói" chỉ nên sống cho ngày hôm nay thôi", chỉ nên sống từng ngày từng ngày một đừng có tham lam và ích kỉ lo cho những ngày sau nữa.. có lẽ thế cuộc sống của bạn sẽ tốt đẹp hơn và có ý nghĩa hơn.
CHÂN TÌNH
VÂN TRƯỜNG

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA NĂM MỚI!!

Ngày đầu tiên của năm mới, thấy mệt mỏi và chán nản. Tất cả thật vô vị và tẻ nhạt không có cảm xúc gì, thấy cuộc sống trôi qua vẫn vậy không có cái gì là tươi mới cái gì là khởi sắc cả. Thấy dòng đời nghiệt ngã quá, lòng mình không có chút gì gợn sóng, êm lặng, cái cảm giác hiu quạnh, lạnh lẽo.Cái cảm giác lòng mình trống trải , lòng mình lặng lẽ, không có gì thôi thức, như 1 biển trời không mây không mưa, không gió. Tất cả nó không hôi tụ vào đó yếu tối nào hết.
Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong các blog của mình, không chán không ngừng nghỉ. Cũng không hiểu tại sao, thấy mệt mỏi chán nản lắm rồi, mình không còn muốn sống thêm nữa, tất cả thật vô nghĩa và tẻ nhạt, "người ta sinh ra liệu có phải để sống hết kiếp người". Có lẽ cũng chỉ để sống hết kiếp người nên tất cả đến với mình thật vô nghĩa, tẻ nhạt những lời lẽ lặp đi lặp lại, chán
Ngày mai tât cả cũng diễn ra như thế này. chờ đợi 1 ngày trôi qua là điều quá sức đối với mình, thấy mẹt mỏi quá, mệt mỏi quá, chán nản quá, vô nghĩa quá. Ngày mai liệu có khác gì không, hay vẫn là thế vẫn là những chuỗi ngày vô vọng.
Tôi thấy chán cuộc sóng này lắm rồi, không còn thiết tha hay tha thiết với nó nữa rồi, vô nghĩa lắm rồi. Mình có lẽ dang kéo dài những ngày chưa hết của mình, kéo dài nó mà khôg biết nó bao giờ hết.
kéo dài những ngày chưa hết!! những ngày còn dài và dang dở. Mình thật hèn và đớn đau!!