Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

NHỮNG NGÀY CUỐI THU!!

Em cầm trên tay những bông cúc cuối cùng của mùa thu vàng cũ để lại. Em mới chợt nhân ra rằng mùa thu đã sắp qua và mua đông lạnh lẽo thì đang đến!! Em thật sự cảm thấy buồn vô cùng !!
Tâm trạng quá đi chứ nhỉ. He hôm nay đứa bạn bằng tuổi mình nó cưới 20 tuổi cất bước ra đi lấy chồng bỏ lại sau lưng sự hồn nhiên ngây thơ trong trắng của tuổi trẻ, sự tinh nghịch dễ thương, và ngày mai đi lấy chồng, một gia đình mới , một mái ấm mới cần phải xây đắp, phải bươn trải với cuộc sông và lo toan gánh nặng gi đình khi còn ở tuổi 20 cái tuổi đẹp nhất của đời người, cất bước lên xe hoa biết nó vừa buồn vừa vui, mình cũng cảm thấy có lỗi khi không thể về tiễn nó đi lấy chồng được. Nhưng thôi mình cũn đã nhắn tin chúc mừng nó, và mong nó luôn luôn hạnh phúc bên mái ấm nhỏ của mình. Tiếc thật thế là một đứa trong nhóm đã thực sự trưởng thành và phải có gánh nặng riêng phải gánh vác. Còn lũ chúng mình vẫn hồn nhiên ngây thơ và trẻ con biết nhường nào, đôi khi thẫn thò vì mình đã lớn thế này sao, rồi mình phải cất bước đi lấy chồng lo cho mái ấm gia đình mình, và cả một đống thứ phải nghĩ đến, trời...!! hình dung ra đã làm mình đủ sợ rồi, mình thấy mình còn quá trẻ con chưa biết một chút gì về sự đời, chồng con làm mình phát sự. Mình thấy mình chưa lớn và không muốn lo cho những thứ đó nhưng mà thời gian và năm tháng làm mình trưởng thành và lớn lên mình buộc phải đối mặt với tất cả những cái đó là những qui luật bất thiên của cuộc , gia đình và mái ấm cái mà đích cuối cùng mọi người hướng tới. Nhưng mình vẫn thấy sợ khi phải đối mặt với những chuyện đó, mình thực sự cảm thấy sợ, mình mới 20 tuổi cuộc đời mình còn rộng và dài nhưng mà sao khó thế, khó khăn nhất là những năm tháng tuổi trẻ sống trước những đam mê và mất mát sống giữa niềm tin khát khao, và sống trước những cạm dỗ của cuộc đời khiến mình phải lựa chon bước đi thế nào cho đúng cách. Trời 20 tuổi bước đi lấy chồng, mình cũng không thể tin được đứa bạn ngày nào hay lô đùa tinh nghịch những trò trẻ con với mình giờ đây đã bước vào cuộc sống mới cuộc sống của một người thực sự trưởng thành. Rồi thì mình cũng vậy vài năm nữa thôi mình cũng phải thế, nghĩ đến mà sợ... Chẳng biết làm gì nữa!!
Không còn mùa thu trăng rơi bên thêm không còn lời ru cho ta mơ màng... Tất cả bây giờ đã trở thành hiện tại không phải trong giấc mơ phù du kia
Bước tiếp trên con đường đời, mình phải bước tiếp thôi chờ ngày mình chính thức trưởng thành và mong mình thành công trên con đường đời dài đỳ chông gai

Không có nhận xét nào: