Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

NGÀY 12 THÁNG 10



HOA SỮA
" nồng nàn!! ấm áp se lòng"


Vừa lên chỗ Hoa về !! cũng vui nhưng làm mình nghĩ nhiều mà làm sao ấy!! cứ nghĩ lung tung dời đất chả hiểu mình nữa.
Ngày hôm nay dưới đấy chơi thôi nhưng mà cũng cảm thấy mệt sao đấy chả hiểu?
Mình thì cứ lượn lờ vật vờ còn cuộc sống thì cứ trôi đi gấp gáp và nhanh chóng. Mình không có cảm giác gì mình đang hưởng thụ cuộc sống mà như cuộc vật lộn để tòn tại và sống sót. Không hiểu mình đang nghĩ cái quái quỉ gì nữa nhưng mà sao đấy thật là khó hiểu. Ôi cuộc sống? con người mình nó làm sao ấy chax chax...
Mai lại tiếp tục một tuần học mới chẳng hiểu sẽ ra sao nhưng mình cứ có cảm giác tuần nào cũng giống tuần nào đấy, cứ muốn cố gắng tí mà chẳng thể nào làm được, rồi lại mong đến cuối tuần được nghỉ ngơi, mà tuần qua mình vẫn chưa làm được gì mà đòi nghỉ ngơi, chán vì bản thân mình không biết mình đang làm gì nữa????
Mà sao lại nhiều thứ mình cứ cho nó phức tạp nên thế lại, quá phức tạp như làm sao ấy chả hiểu, Ôi Xuyến ơi là Xuyến mày làm sao thế, trời đất ơi mày là người hay mày là cái gì mà cứ đầy đọa bản thân mình đến mức này. Mình tự làm nó thếm xáu đi mà vốn dĩ nó đã không trọn vẹn tốt đẹp gì rồi..
Mày phải cố gằng vì cuộc đời mày còn dài, mày chưa 20 tuổi cuộc đời mày còn dài lắm, mày không thể sống mãi trong vực sâu hãi hùng mọi thứ thế này được, mày phải cố lên không còn cách nào nữa đâu, nếu mày muốn tiếp tục cuộc sống dài rộng của mày đang ở phía trước. Mày phải dũng cảm bước lên dù cuộc đời còn nhiều giông tố cản bước chân của mày. Mày không được lùi bước, cha mẹ mày đã làm cho mày những gì vất vả nuôi mày 20 năm và vẫn tiếp tục đang phải nuôi mày. Mày không thể để tất cả mọi thứ trở thành vô nghĩa như thế...
Tôi phải ra trường phải đi làm phải trả nợ nhân hàng trả nợ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mình. Phải trả nợ những gì mình đã nợ cuộc đời, không thể để thế mà mình ra đi được, cố lên mình ơi cuộc đời còn dài và rộng quá, không thể dừng bước đâu, phải cố gắng bước tiếp bước hết con đường này...
Con đường đôi khi chỉ thấy mỗi bóng dáng mình bước chân đi, cô đơn và lạc lõng trước đám đông xa lạ tất cả chỉ là xa lạ và xô bồ. Mình vẫn phải cố gắng bước tiếp những bước đi khó khăn nhưng phải bước vì tất cả những người luôn tin tưởng mình, không để những cãm bẫy khó khăn của cuộc sống cướp đi tôi!!!
TÔI PHẢI CỐ LÊN DÙ THẾ NÀO ĐI NỮA.........

Không có nhận xét nào: