Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

NGÀY 25 THÁNG 10

Hôm nay thứ 7, ngày nghỉ thức dậy thấy mình vẫn vậy. Muốn làm một cái gì đó nhưng không thể, mệt mỏi và chán nản nữa...
lại ngồi nghe " phía sau ánh mắt buồn" thấy nó hay và buồn nữa, ừ thì cuộc sống đôi khi vẫn buồn như vậy mà.Nhưng luôn có lối thoát, không có gì là không thể cả, mình sẽ vượt qua tất cả những ngày tháng khó khăn nhất này. Mình sẽ làm đuược vì chưa có gì là mình không làm được cả. Rồi tất cả cũng sẽ qua, mình rồi thì cũng lớn và sẽ trưởng thành, rồi mình sẽ lớn!! đúng vậy ,mình sẽ lớn.!! " Vì cuộc sống là không chờ đợi" cố lên
Mình đang mong muốn một cái gì đó không rõ nét lắm nhưng rõ ràng là mình đang mong mỏi một cái gì đó thực sự. Nó hơi mơ hồ nhưng minhf sẽ xem đó là cái gì vậy...
còn tiếp

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

NGÀY 17 THÁNG 10

Lần đàu tiên viết một cái gì đó cho chiến dich học tập của mình.Bắt đầu từ tuần sau mình sẽ tập trung vào học tập, sắp thảo luận và thi rồi, chơi thế cũng là quá đủ rồi hix ac bây giờ phải tập trung cho thi cử, vớ vẩn củ chuối thì chết, bao nhiêu năm rùi kinh mài sử ac,( nói cho oai vạy thôi hix). Nhưng dù sao đi nữa học tập vẫn là hàng đầu, vì sự nghiệp vẻ vang của chúng ta cố lên WE ARE WIN !!
Phải học nhé không phải là nói chơi để đấy đâu, vì tương lai của chính chúng ta phải cố gắng và phải đạt được điểm cao bằng mọi thủ đoạn, hãy nhớ thủ đoạn
MÌNH SẼ LÀM ĐƯỢC KHÔNG PHỈA LÀ NÓI SUÔNG ĐÂU!!! CỐ LÊM MÌNH ƠI

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

NGÀY 12 THÁNG 10



HOA SỮA
" nồng nàn!! ấm áp se lòng"


Vừa lên chỗ Hoa về !! cũng vui nhưng làm mình nghĩ nhiều mà làm sao ấy!! cứ nghĩ lung tung dời đất chả hiểu mình nữa.
Ngày hôm nay dưới đấy chơi thôi nhưng mà cũng cảm thấy mệt sao đấy chả hiểu?
Mình thì cứ lượn lờ vật vờ còn cuộc sống thì cứ trôi đi gấp gáp và nhanh chóng. Mình không có cảm giác gì mình đang hưởng thụ cuộc sống mà như cuộc vật lộn để tòn tại và sống sót. Không hiểu mình đang nghĩ cái quái quỉ gì nữa nhưng mà sao đấy thật là khó hiểu. Ôi cuộc sống? con người mình nó làm sao ấy chax chax...
Mai lại tiếp tục một tuần học mới chẳng hiểu sẽ ra sao nhưng mình cứ có cảm giác tuần nào cũng giống tuần nào đấy, cứ muốn cố gắng tí mà chẳng thể nào làm được, rồi lại mong đến cuối tuần được nghỉ ngơi, mà tuần qua mình vẫn chưa làm được gì mà đòi nghỉ ngơi, chán vì bản thân mình không biết mình đang làm gì nữa????
Mà sao lại nhiều thứ mình cứ cho nó phức tạp nên thế lại, quá phức tạp như làm sao ấy chả hiểu, Ôi Xuyến ơi là Xuyến mày làm sao thế, trời đất ơi mày là người hay mày là cái gì mà cứ đầy đọa bản thân mình đến mức này. Mình tự làm nó thếm xáu đi mà vốn dĩ nó đã không trọn vẹn tốt đẹp gì rồi..
Mày phải cố gằng vì cuộc đời mày còn dài, mày chưa 20 tuổi cuộc đời mày còn dài lắm, mày không thể sống mãi trong vực sâu hãi hùng mọi thứ thế này được, mày phải cố lên không còn cách nào nữa đâu, nếu mày muốn tiếp tục cuộc sống dài rộng của mày đang ở phía trước. Mày phải dũng cảm bước lên dù cuộc đời còn nhiều giông tố cản bước chân của mày. Mày không được lùi bước, cha mẹ mày đã làm cho mày những gì vất vả nuôi mày 20 năm và vẫn tiếp tục đang phải nuôi mày. Mày không thể để tất cả mọi thứ trở thành vô nghĩa như thế...
Tôi phải ra trường phải đi làm phải trả nợ nhân hàng trả nợ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mình. Phải trả nợ những gì mình đã nợ cuộc đời, không thể để thế mà mình ra đi được, cố lên mình ơi cuộc đời còn dài và rộng quá, không thể dừng bước đâu, phải cố gắng bước tiếp bước hết con đường này...
Con đường đôi khi chỉ thấy mỗi bóng dáng mình bước chân đi, cô đơn và lạc lõng trước đám đông xa lạ tất cả chỉ là xa lạ và xô bồ. Mình vẫn phải cố gắng bước tiếp những bước đi khó khăn nhưng phải bước vì tất cả những người luôn tin tưởng mình, không để những cãm bẫy khó khăn của cuộc sống cướp đi tôi!!!
TÔI PHẢI CỐ LÊN DÙ THẾ NÀO ĐI NỮA.........

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

NGÀY 11 THÁNG 10


Ngày hôm nay!! sáng thứ 7 không làm gì cả, không về quê, không di đâu. mình không muốn về quê, không thích mootj chút nào cả.
Thấy mệt mỏi lắm, không muốn về quê, chiều nay chắc mình sẽ đi đâu đó một mình, lượn lờ cho hết ngày song về, rồi thì chẳng làm gì hết, chẳng hiểu mình nữa, chán vì mình mà cũng chẳng biết chán cái gì nữa,
Lại một ngày trôi qua mình không biết thời gian lại vậy, mình thì vẫn dẫm chân tại chỗ, không làm được gì cả

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

NGÀY 7 THÁNG 10

Mình không thể hiểu được tâm trạng của mình bây giờ nữa, nó như thế nào ấy không thể hiểu được. Hôm nay đi học mà chẳng tập trung được đầy óc lúc nào cũng nghĩ đến cái gì đấy chả hiểu nữa. Mình làm sao thế này, mình muốn tập trung học tập mà mình không thể làm gì được. Mình không biết nữa, mà hôm nay đọc song cuốn tiểu thuyế" Xin lỗi em chỉ là con đĩ" Mình cảm thấy xót xa và thương quá, cuộc đời sao lại có thể vậy được cơ chứ, mình đọc trong giờ mạng và truyền thông vì thấy nó hấp dẫn quá. Đọc song mình suýt khóc, khóc vì một cái gì đó trong mình trỗi dậy không hiểu nhưng sau đó mình cứ nghĩ mãi mà không thẻ tập trung giờ tiếng anh được. Và còn nhiều lí do mình không tập trung được vào những việc mình muốn ;làm nhưng mình không thể rõ ràng mọi thứ được.
Trời ơi! đầu mình vỡ tung mất.
Không biết có phải tại cái tuổi của mình nó hâm hâm dổ dở không!!
Thấy mệt mỏi quá mà không biết làm sao nữa!1 chán đời!!
Bỗng dưng muốn chết!!
không hiểu

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

NHỮNG CƠN LẠNH CUỐI THU






Lạnh thật đấy!! cuối thu chợt thấy có những cơn mưa ập đến, rồi cái lạnh giá cuối thu tràn đến là mình cảm thấy xe xe lòng.
Hôm nay anh nhắn tin làm mình cảm thấy thế nào ấy,chẳng hiểu, mình làm sao ấy. Anh nhắn làm mình suy nghĩ nhiều, những thôi chắc mặc kệ anh ấy thôi mình không muốn nghĩ đến. Mình chỉ coi anh ấy như bạn thấy nói chuyện với anh ấy cứ thế nào ấy, mà người lớn kiểu gì, mà có vẻ khó tính mà mình thì chẳng thích lớn vậy tẹo nào cả. Mình nói chuyện với anh ấy phải cẩn thận từng câu chữ, làm mình thấy mệt mỏi, mà mình cũng thấy anh ấy bình thường chẳng có gì cả. Thôi chẳng nghĩ nữa!! Đúng là vớ vẩn loàng ngoằng ở cái tuổi 20. Người lớn thì chả phải trẻ con thì không,cứ dở dở ương ương cái kiểu gì ấy, đúng là mình hâm rồi.
Lạnh quá!! trời này đi chơi vào buổi chiều thì tuyệt vời, mình phải có tí kế hoạch đi chơi mới được, không thì cũng phí lắm, !! he he phí cả cái thẻ xe bus mìh dán tháng này nên phải tận dụng triệt để he he. Mà có hoa sữa rồi, hôm nay đứng bắt xe bus nhìn mặt lên trời!! hoa sữa thích thật đấy. Mùa thu mà đi với người yêu bên những dẫy phố ngập tràn mùi hoa sữa thì tuyệt thật, nhưng mà chả có ai đi cũng mình cả, có lẽ lại cứ phải một mình đi thôi, nhưng một mình thưởng thức cũng có cái hay của nó he he. Hôm nào tâm trạng dạt dào chắc mình cũng sẽ đi thưởng thức một mình vây. he he!! chẳ sao cả he he. Mà không hiểu sa cái nồng nàn của hoa sữa làm người mình có tâm trạng vậy. Cũng vừa vui vừa buồn chả hiểu

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

NHỮNG NGÀY CUỐI THU!!

Em cầm trên tay những bông cúc cuối cùng của mùa thu vàng cũ để lại. Em mới chợt nhân ra rằng mùa thu đã sắp qua và mua đông lạnh lẽo thì đang đến!! Em thật sự cảm thấy buồn vô cùng !!
Tâm trạng quá đi chứ nhỉ. He hôm nay đứa bạn bằng tuổi mình nó cưới 20 tuổi cất bước ra đi lấy chồng bỏ lại sau lưng sự hồn nhiên ngây thơ trong trắng của tuổi trẻ, sự tinh nghịch dễ thương, và ngày mai đi lấy chồng, một gia đình mới , một mái ấm mới cần phải xây đắp, phải bươn trải với cuộc sông và lo toan gánh nặng gi đình khi còn ở tuổi 20 cái tuổi đẹp nhất của đời người, cất bước lên xe hoa biết nó vừa buồn vừa vui, mình cũng cảm thấy có lỗi khi không thể về tiễn nó đi lấy chồng được. Nhưng thôi mình cũn đã nhắn tin chúc mừng nó, và mong nó luôn luôn hạnh phúc bên mái ấm nhỏ của mình. Tiếc thật thế là một đứa trong nhóm đã thực sự trưởng thành và phải có gánh nặng riêng phải gánh vác. Còn lũ chúng mình vẫn hồn nhiên ngây thơ và trẻ con biết nhường nào, đôi khi thẫn thò vì mình đã lớn thế này sao, rồi mình phải cất bước đi lấy chồng lo cho mái ấm gia đình mình, và cả một đống thứ phải nghĩ đến, trời...!! hình dung ra đã làm mình đủ sợ rồi, mình thấy mình còn quá trẻ con chưa biết một chút gì về sự đời, chồng con làm mình phát sự. Mình thấy mình chưa lớn và không muốn lo cho những thứ đó nhưng mà thời gian và năm tháng làm mình trưởng thành và lớn lên mình buộc phải đối mặt với tất cả những cái đó là những qui luật bất thiên của cuộc , gia đình và mái ấm cái mà đích cuối cùng mọi người hướng tới. Nhưng mình vẫn thấy sợ khi phải đối mặt với những chuyện đó, mình thực sự cảm thấy sợ, mình mới 20 tuổi cuộc đời mình còn rộng và dài nhưng mà sao khó thế, khó khăn nhất là những năm tháng tuổi trẻ sống trước những đam mê và mất mát sống giữa niềm tin khát khao, và sống trước những cạm dỗ của cuộc đời khiến mình phải lựa chon bước đi thế nào cho đúng cách. Trời 20 tuổi bước đi lấy chồng, mình cũng không thể tin được đứa bạn ngày nào hay lô đùa tinh nghịch những trò trẻ con với mình giờ đây đã bước vào cuộc sống mới cuộc sống của một người thực sự trưởng thành. Rồi thì mình cũng vậy vài năm nữa thôi mình cũng phải thế, nghĩ đến mà sợ... Chẳng biết làm gì nữa!!
Không còn mùa thu trăng rơi bên thêm không còn lời ru cho ta mơ màng... Tất cả bây giờ đã trở thành hiện tại không phải trong giấc mơ phù du kia
Bước tiếp trên con đường đời, mình phải bước tiếp thôi chờ ngày mình chính thức trưởng thành và mong mình thành công trên con đường đời dài đỳ chông gai

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

PHÍA SAU ÁNH MẮT BUỒN !!


Có những thứ không thể thay đổi !! qua ánh mắt của em