Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Song From a Secret garden

Giai điều của nó sao mà buồn thế? Cuộc sống yên ắng hơn sau những giai điệu này. Lòng mình thấy nghẹn ngào khôn nguôi. Những kỹ niệm ngày đầu tiên lên thành phố này học, hay nghe bài này, bao nhiêu hoài bão ước muốn, cố gắng, thay đổi .Mong muốn một cái gì đó mới mẻ hơn, khác xưa hơn, không còn buồn nữa. Nỗi buồn đi theo mình từ khi mình học những năm cấp 3, những năm áp lực nhất. Có những buổi tối đứng 1 mình ở cánh đồng, nhìn mọi thứ xung quanh chuyển động, xa xa phía kia là 1 vùng đất mới, mà mình cảm thấy sợ hãi. Cánh đồng rông bao la, một mình mình đứng giữa những cơn gió mát lạnh của mùa hè, sao ngày đấy không hiểu mình lại khóc nhiều đến thế, cứ nghe một câu nào làm mình tự ái, hay bị mắng là mình cảm giác bị tổn thương vô cùng. Lại một mình buổi tối mình đạp xe ra đó đứng khóc, mình thấy lòng mình mát hơn, nhẹ hơn... một chút gì đó riêng riêng của mình. Mà cũng không hiểu sao ngày đó không sợ ma gì cả! Không như giờ thì sợ lắm. Có lẽ càng lớn cái bản tính ngang bướng, anh hùng càng mất đi, thì người ta cũng phải sợ 1 cái gì đó chứ. Mình sống trầm lặng hơn, biết lắng nghe hơn, không bộc lộ cảm xúc, biết kìm nén trong lòng. Rồi cứ thế từng năm đại học đi qua, mỗi năm mình cảm thấy mình trưởng thành hơn. Năm cuối đại học, nhìn lại cả một chặng đường đã qua, mình đã khôn lớn lên nhiều, vui nhiều, buồn nhiều. Tất cả là những dư vị của cuộc sống mà chúng ta phải đón nhận.


1 nhận xét:

Ukraina nói...

http://lee-toiyeu.blogspot.com/2010/06/co-on-tren-mang.html?showComment=1308082265072#c1325396848258859812

Cái này của bạn :D.