Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

NGÀY 16 THÁNG 8...



Trời mùa thu rồi nhưng mà thời tiết vẫn rất nóng và làm cho con người ta cảm thấy khó chịu, bực bội kinh khủng. Cả thời tiết và cuộc đời điên đảo này làm cho con người ta cảm thấy mệt mỏi và chán nản mọi thứ của cuộc đời. Tôi ngồi , một mình ... trong căn phòng ngột ngạt này và suy nghĩ về nhưng gì khó khăn của cuộc đời. Vẫn bế tắc vẫn mệt mỏi và tất cả ;làm cho tôi chán nản không động lực không mujch đích để cho tôi phấn đấu và làm một cái gì cho nên hồn cả , đời đểu thật...
Tôi muốn nói Bố của tôi những lời cảm ơn chân thành nhất, Bố tôi!! chưa bao giờ tôi thấy bố khổ thế, cuộc đời này và cả chúng tôi nữa đã làm cho Bố tôi khổ vậy. Cái vẻ khắc khoải của bố tôi làm cho tôi đau thắt ruột không thể nói thành lời. Cái dáng người nhỏ nhắn, trông khổ, tiều tụy vì nắng mưa vì mưu sinh của cuộc sống làm cho bố tôi trông vô cùng khắc khổ và đáng thương, có lẽ hình ảnh ấy sẽ đi vào tâm trí tôi đến hết cuộc đời. Khi tôi còn bé chưa bao giờ tôi nhìn được điều đó , chỉ mới đây thôi hình ảnh đó đi vào tâm trí của tôi trong đầu tôi, hình ảnh đấy không thể nào xóa nhòa được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thương Bố tôi đến thế...Mãi mãi hình ảnh đó đi vào tâm trí tôi như một cái gì đó không thể xóa nhòa...
vào tối hôm đó hôm định mệnh tôi nhận ra tình thương của tôi dành cho bố tôi bao la đén nhường nào. Hai bố con 2 chiếc xe đạp đi laayys tiền để sáng sớm mai trả ngân hàng. Bố tôi đi trước tôi xe đạp theo sau, có lẽ ở cái thế kỉ 21 này hiếm có thể nhìn lại được một cảnh như vậy, 2 bố con tôi như 2 cái bòng lẻ loi giữa cuộc đời trước những đám đông xô bồ kia, trước những vật chất tầm thường của cuộc sống. Bố tôi đi xe đạp thồ, cái xe đạp hàng ngày bố tôi đi lấy cây thuốc, còm cõi cái xe đạp đã nát lám rồi từ thời bao cấp ông ngoại tôi để lại, đằng sau là một đống đồ phụ kiện đi kèm nói cho văn hoa thế thôi chưa toàn là dây thừng rồi 4 thanh tre buộc để trở nhiều lá, và một cái bao để đựng tiền chuẩn bị lấy về, tôi lẽo đẽo theo sau bố tôi cái xe đap cào cũ rồi trong tả tơi vì thời gian rồi cơ. Bố tôi đi trước tôi theo sau đi lấy tiền , đồng tiền sót xa cay đắng và nhục nhã. Vì cuộc sống mẹ tôi phải sang nga để trông rau lấy tiền nuôi tôi ăn học. Nhưng không ngờ làm ăn thua lỗ chỉ đủ tiền về, chủ bên đấy gửi về cho bố con tôi trả nợ ngân hàng đã vây để cho mẹ tôi sang , còn mẹ tôi vẫn ở bên đó chưa biết bao giờ về vì chưa bieetsa bao giwof mới làm đủ dả tiền đi. Đau sót vì cuộc sống bố tôi càng khổ thêm gánh nặng mẹ tôi gánh nawgj chúng tôi làm bố tôi trong ngày càng tiều tụy. Tóc bố bạc hết rồi giờ tôi mới thèm để ý điều đó, tôi biết mình vô tâm, 20 tuổi tôi vẫn vu vơ chưa nhạn ra ý nghĩa sống của cuộc đời tôi, chưa đủ hiểu ra nhưng gì mà bố mẹ tôi đã làm cho tôi ...
hình ảnh của bố tôi giwof đây đang trong tâm trí của tôi. Cái tối hôm đó tôi theo sau bố tôi không nói 1 câu gì nhìn cảnh vật và con người xung quanh và cả bố tôi nữa, tôi xót xa cho bố của tôi , sao cuocj đời này lại bất công và bạc với bố con tôi thế, tôi chỉ rưng khóc rọt nước mắt của sự xót xa cay đắng, nó đi mãi vào tâm trí tôi như một cái gì đó vẫn rõ nét và như đang ở trước mặt tôi vậy...Tôi vẫn lẽo đẽo theo bố tôi, trong lúc đó tôi không còn cảm giác ngại là như thế nào nữa, dây thần kình xáu hổ của tôi bị đứt lập tức thay vào đó là sự xót xa cho tất...Buồn quá vì tôi không thể làm gì được cho bố mẹ toi bây giờ ( trong khi đo người thân nhất thì đang ăn chơi phè phỡn quên đời) buồn quá
Muốn chết nhưng ngại thay chưa làm được gì cho bố mẹ thì phải sống, để đến khi báo hiếu đủ công dậy dưỡng đó tôi mới có thể làm theo nhưng gì tôi mong muốn được còn bây giwof thì không thể...
Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn là vì thế, buồn lắm đấy...Không còn gì để tiếc thương mong đợi nữa

Không có nhận xét nào: