Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

CƠN MƯA CUỐI HẠ!!

Cơn mưa xối xả không đủ dội mát tâm hồn tôi, không thể xoa dịu những nỗi đau mà tôi đã gặp phải. Cuộc sống hằng ngày vẫn tiếp diễn và diễn ra liên tục, không ngừng nghỉ và chưa bao giờ nó cần bận tâm đến những người như tôi...
Tôi vẫn ngồi đây, một mình... Tôi nghĩ đến những ngày tháng đã qua của bản thân mình , thấy cuộc sống khó khăn quá, làm tôi mất hết nghị lực và thấy nản tất cả. Tôi bây giờ không phải sống cho tôi mà sống vì trách nhiệm với những người đã sinh tôi ra, vất vả nuôi tôi lớn khôn đến gần 20 năm nay. Tôi sống... vì tôi cần báo đáp lại tất cả những điều đó mà bố, mẹ đẫ cho tôi. Còn ở cuộc sống này tôi chẳng còn gì là vấn vương và đam mê nữa, tất cả đối với tôi vô vị và nhàm chán không mụch đích. Tôi chỉ có thể đu thanh thản khi trả hết lại cho ba, mẹ tôi thôi. Còn cuộc đời này chán quá rồi, tôi không nhìn ra được một cái gì tươi sáng ở đó!!
20 năm nay tôi vẫn ở chỗ đó không thể thoát đi đâu được. 20 tuổi vẫn ở phía cuối con đường, vẫn là kẻ đứng ngoài cuộc đời, không gì hơn. Vẫn là một con số không nhỏ bé...
Tôi đi chập chững và nhận ra những chông gai đớn đau của cuộc đời...

Không có nhận xét nào: