Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008

NGÀY 29 THÁNG 8


Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất từ ngày mình lên đây!! cuộc sống giá như lúc nào cũng như vậy thì có ý nghĩa biết mấy, nhưng mà cuộc sống đâu phải lúc nào cũng được như vậy. Vui để hưởng thụ những phút giây hạnh phúc của cuộc đời, để thấy mình đang sống mình có ý nghĩa với cuộc sống. Cuộc sống của mỗi người là tùy thuộc vào mỗi chúng ta, nhưng đôi khi nó lại phụ thuộc nhiều vào những người xung quanh đang ở bên cạnh bạn. Họ đôi khi lại là một cái gì mạnh mẽ thúc dục bạn sống tốt hơn có ý nghĩa hơn.

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

NGÀY HÔM QUA , NGÀY HÔM NAY KHÁC GÌ !! VÀ CUỘC SỐNG CỦA TÔ...I


Ngày hôm nay và những ngày đã qua , một cái gì đó trong tôi không thể xóa nhòa làm tôi thấy đau đớn. Tôi muốn mình là một cái gì của cuộc đời cho chính tôi và cho những điều gì là của cuộc sống này. Tôi khát khao được sống trong tình thương của cuộc sống của những gì là thân yêu nhất nhưng sao mà khó thế tất cả làm tôi chán nản, tôi muốn lao vào cái thé giới kia nhưng không hiểu sao thấy mình bất lực không làm gì được. Cuộc sống vất vả làm mình mất mát qua nhiều, một cái gì mới mẻ có lẽ là tốt với mình lúc này nhưng chẳng có gì mới để mình thay đổi. Những ngày nóng bức làm mình thấy bực bội và khó chịu kinh khủng, chán tất cả cả những người bạn thân của mình họ cũng thật bình thường không có gì là nổi trội cả, bình thường hơn bao giờ hết, họ cũng chán và nhạt nhẽo biết bao. Tất cả đều là lợi dụng nhau để đi lên chứ chẳng tốt đẹp gì chán, Mình hơi thục dụng tí nhưng mà cái kiểu tình cảm làm mình phát ốm và nhạt nhẽo biết bao, sao con người ta lại không sống đúng theo những gì mà mình có nhỉ ? Cứ phải sống giả dối với nhau không dám nói những gì là sự thật...

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2008

HÔM NAY

Hôm nay ở nàh cả ngày lần sờ trên mạng lục lọi một số thứ. Mình cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa. Chán chẳng cái gì ra cái gì.Tuyến lên rồi vui thế chỉ mong cho Tuyến đỗ đại học thôi thi năm 2 rồi mà không đõ thì tiếc lắm , uầy chắc là đỗ thôi , nếu học cùng mình thì vui biết mấy. ẠC nói chuyện với người anh thì toàn phải tra lạc việt nhưng nói chuyện với họ làm mình thích tìm tòi tiếng anh đẻ học. uh cũng được , mà sao hôm nay chẳng biết viết gì thế này ...

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

NGÀY CHỦ NHẬT MƯA BUỒN!!!

Mưa !! làm cho con người ta thấy buồn kình khủng!! Thời tiết âm u mịt mù, chán chẳng muốn làm gì hay đi đâu!!
Mình muốn làm một cái gì đó thật ý nghĩa mà sao khó quá ! Chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa, chán!!... Mình chẳng biết làm gì trong ngày nghỉ này, chỉ biết ngồi đây lân la vài chuyện cho hết ngày .
Vẫn thế chẳng có gì là thay đổi cả, mình khong muốn làm những gì mà mình không thích, đừng ai bắt ép mình làm những điều đó . Tớ đang bức xúc một vài chuyện mà không thể làm cho ra hồn đây, mình kiên quyết đấu tranh đến cùng mặc dù đó là anh trai mình. Tính mình nó thế không thích cái gì là đấu tranh cho bằng được, để bức xúc lắm không chịu được ạc ạc...
Mình vẫn đang rất bức xúc, chán đang tìm hướng giải quyết đây !! Mình sẽ "we are win"
ạc ạc

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2008

EM MÃI !!

Bên cạnh tôi không là ai cả chỉ là tôi cô đơn trong cuộc đời này một mình mà thôi

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2008

NGÀY 20 THÁNG 8

Bực mình vì tất cả mọi thứ đang diễn ra mà không thể làm gì được!!!
Em cần một khoảng trống riêng cho mình cho những khát khao của bản thân mình cho nhưng thèm thuồng vật chất cá nhân cho bon chen bận rộn của cuộc đời!! Em là người bình thường như bao nhiêu con người khác trong cuộc đời này... Em vẫn là em của thủa nào của những thời ngây thơ hồn nhiên trong trắng và đầy nhiệt huyết.. Em vẫn rộng dài bước trên con đường mà em chọn, cho những khoảng riêng của cuộc đời em...Em vẫn thế không có gì thay đổi cả chỉ là cuộc sống đang thử thách những con người như chúng ta mà thôi!! Trong đó có em có anh, những con nguwoif là một phần của cuộc sống...
Vậy mà anh và em vẫn đi những con đường riêng biệt anh khác, em khác và mỗi chúng ta đẫ chọn những con đường đi khắc nhau không cùng một lối, và trên con đường rộng và dài thênh thang kia không có anh bên cạnh, không có anh che trở những chông gai mà cuộc sống mang lại cho em. Anh ở bên kia của cuộc chơi, của bên kia con đường anh chỉ nhìn em bước đi thôi mà không thể theo em trọn con đường dài. Nhưng em biết anh vẫn ở đó, luôn ở trong tâm trí em, như trong em bên em mỗi khi em cần...
Em cũng không biết nữa, cũng không thể hiểu nỗi những gì đang diễn ra giữa 2 chúng ta , anh và em những co

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2008

NGÀY 19 THÁNG 8


Hôm nay chẳng biết viết gì cả!!tất cả dường như cũng chỉ đến thế thôi, không có gì là mới mẻ, cũng không có gì là quá xa lạ. Tất cả vân đó!!Mình thấy đau đầu kinh khủng , tại môn tiếng anh cô giáo dậy cố mà, mà cái gì đã cố luôn làm mình khó chịu!! thế đấy
Hôm nay một mình ngôi nghe ghi ta buồn!! Ngồi ngẫm nghĩ một tí, lên yahoo gặp người bạn cũ cũng chẳng có tí cảm xúc gì mà nói chuyện, bình thường tất cả!

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

CƠN MƯA CUỐI HẠ!!

Cơn mưa xối xả không đủ dội mát tâm hồn tôi, không thể xoa dịu những nỗi đau mà tôi đã gặp phải. Cuộc sống hằng ngày vẫn tiếp diễn và diễn ra liên tục, không ngừng nghỉ và chưa bao giờ nó cần bận tâm đến những người như tôi...
Tôi vẫn ngồi đây, một mình... Tôi nghĩ đến những ngày tháng đã qua của bản thân mình , thấy cuộc sống khó khăn quá, làm tôi mất hết nghị lực và thấy nản tất cả. Tôi bây giờ không phải sống cho tôi mà sống vì trách nhiệm với những người đã sinh tôi ra, vất vả nuôi tôi lớn khôn đến gần 20 năm nay. Tôi sống... vì tôi cần báo đáp lại tất cả những điều đó mà bố, mẹ đẫ cho tôi. Còn ở cuộc sống này tôi chẳng còn gì là vấn vương và đam mê nữa, tất cả đối với tôi vô vị và nhàm chán không mụch đích. Tôi chỉ có thể đu thanh thản khi trả hết lại cho ba, mẹ tôi thôi. Còn cuộc đời này chán quá rồi, tôi không nhìn ra được một cái gì tươi sáng ở đó!!
20 năm nay tôi vẫn ở chỗ đó không thể thoát đi đâu được. 20 tuổi vẫn ở phía cuối con đường, vẫn là kẻ đứng ngoài cuộc đời, không gì hơn. Vẫn là một con số không nhỏ bé...
Tôi đi chập chững và nhận ra những chông gai đớn đau của cuộc đời...

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

NGÀY 16 THÁNG 8...



Trời mùa thu rồi nhưng mà thời tiết vẫn rất nóng và làm cho con người ta cảm thấy khó chịu, bực bội kinh khủng. Cả thời tiết và cuộc đời điên đảo này làm cho con người ta cảm thấy mệt mỏi và chán nản mọi thứ của cuộc đời. Tôi ngồi , một mình ... trong căn phòng ngột ngạt này và suy nghĩ về nhưng gì khó khăn của cuộc đời. Vẫn bế tắc vẫn mệt mỏi và tất cả ;làm cho tôi chán nản không động lực không mujch đích để cho tôi phấn đấu và làm một cái gì cho nên hồn cả , đời đểu thật...
Tôi muốn nói Bố của tôi những lời cảm ơn chân thành nhất, Bố tôi!! chưa bao giờ tôi thấy bố khổ thế, cuộc đời này và cả chúng tôi nữa đã làm cho Bố tôi khổ vậy. Cái vẻ khắc khoải của bố tôi làm cho tôi đau thắt ruột không thể nói thành lời. Cái dáng người nhỏ nhắn, trông khổ, tiều tụy vì nắng mưa vì mưu sinh của cuộc sống làm cho bố tôi trông vô cùng khắc khổ và đáng thương, có lẽ hình ảnh ấy sẽ đi vào tâm trí tôi đến hết cuộc đời. Khi tôi còn bé chưa bao giờ tôi nhìn được điều đó , chỉ mới đây thôi hình ảnh đó đi vào tâm trí của tôi trong đầu tôi, hình ảnh đấy không thể nào xóa nhòa được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thương Bố tôi đến thế...Mãi mãi hình ảnh đó đi vào tâm trí tôi như một cái gì đó không thể xóa nhòa...
vào tối hôm đó hôm định mệnh tôi nhận ra tình thương của tôi dành cho bố tôi bao la đén nhường nào. Hai bố con 2 chiếc xe đạp đi laayys tiền để sáng sớm mai trả ngân hàng. Bố tôi đi trước tôi xe đạp theo sau, có lẽ ở cái thế kỉ 21 này hiếm có thể nhìn lại được một cảnh như vậy, 2 bố con tôi như 2 cái bòng lẻ loi giữa cuộc đời trước những đám đông xô bồ kia, trước những vật chất tầm thường của cuộc sống. Bố tôi đi xe đạp thồ, cái xe đạp hàng ngày bố tôi đi lấy cây thuốc, còm cõi cái xe đạp đã nát lám rồi từ thời bao cấp ông ngoại tôi để lại, đằng sau là một đống đồ phụ kiện đi kèm nói cho văn hoa thế thôi chưa toàn là dây thừng rồi 4 thanh tre buộc để trở nhiều lá, và một cái bao để đựng tiền chuẩn bị lấy về, tôi lẽo đẽo theo sau bố tôi cái xe đap cào cũ rồi trong tả tơi vì thời gian rồi cơ. Bố tôi đi trước tôi theo sau đi lấy tiền , đồng tiền sót xa cay đắng và nhục nhã. Vì cuộc sống mẹ tôi phải sang nga để trông rau lấy tiền nuôi tôi ăn học. Nhưng không ngờ làm ăn thua lỗ chỉ đủ tiền về, chủ bên đấy gửi về cho bố con tôi trả nợ ngân hàng đã vây để cho mẹ tôi sang , còn mẹ tôi vẫn ở bên đó chưa biết bao giờ về vì chưa bieetsa bao giwof mới làm đủ dả tiền đi. Đau sót vì cuộc sống bố tôi càng khổ thêm gánh nặng mẹ tôi gánh nawgj chúng tôi làm bố tôi trong ngày càng tiều tụy. Tóc bố bạc hết rồi giờ tôi mới thèm để ý điều đó, tôi biết mình vô tâm, 20 tuổi tôi vẫn vu vơ chưa nhạn ra ý nghĩa sống của cuộc đời tôi, chưa đủ hiểu ra nhưng gì mà bố mẹ tôi đã làm cho tôi ...
hình ảnh của bố tôi giwof đây đang trong tâm trí của tôi. Cái tối hôm đó tôi theo sau bố tôi không nói 1 câu gì nhìn cảnh vật và con người xung quanh và cả bố tôi nữa, tôi xót xa cho bố của tôi , sao cuocj đời này lại bất công và bạc với bố con tôi thế, tôi chỉ rưng khóc rọt nước mắt của sự xót xa cay đắng, nó đi mãi vào tâm trí tôi như một cái gì đó vẫn rõ nét và như đang ở trước mặt tôi vậy...Tôi vẫn lẽo đẽo theo bố tôi, trong lúc đó tôi không còn cảm giác ngại là như thế nào nữa, dây thần kình xáu hổ của tôi bị đứt lập tức thay vào đó là sự xót xa cho tất...Buồn quá vì tôi không thể làm gì được cho bố mẹ toi bây giờ ( trong khi đo người thân nhất thì đang ăn chơi phè phỡn quên đời) buồn quá
Muốn chết nhưng ngại thay chưa làm được gì cho bố mẹ thì phải sống, để đến khi báo hiếu đủ công dậy dưỡng đó tôi mới có thể làm theo nhưng gì tôi mong muốn được còn bây giwof thì không thể...
Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn là vì thế, buồn lắm đấy...Không còn gì để tiếc thương mong đợi nữa