Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

mùa hè cuối cùng

Chứng kiến bao nhiêu dổi thay của cuộc đời. Tôi chợt ngộ ra rằng những gì mình đã nghĩ trước đây có thể là chưa hoàn toàn là đúng. Có những thứ diễn ra xung quanh tôi khiến tôi không thể hiểu nổi được. Không hiểu tôi có theo một khuôn khổ nào không mà những gì tôi chứng kiến được trong buổi ngày nóng nực thế lại làm tôi nghĩ nhiều vậy. Một ngày nắng trong cửa hàng cắt tóc tôi có đủ 8 tiếng để lặng yên ngồi nhìn lại mình sau 18 năm sống vội vã với những đam mê va mất mát của tuổi trẻ. Tự nhìn ngắm lại mình, tôi thấy được tôi có gì đó tươi sáng của những ngày sắp tới có gì là tiếc nuối của những ngày đã qua. Chưa bao giờ tôi đủ kiên nhẫn để ngồi nhìn mình lâu vậy để thấy toàn bộ con người mình khuôn mặt đã theo mình 18 năm có gì là mới có gì là cũ có gì là của tôi có gì là giả dối. Đủ thời gian để tôi nhìn lại tuổi trẻ của mình. Về cách sống của mình về những gì mình đang làm và đang phấn đấu cho cái mà người ta gọi là tương lai. Tôi ngồi đối diện với tôi, một cái gì đó làm tôi thấy ngỡ ngàng và đau xót . Tôi đây có phải là tôi đay không, chưa kịp nhận ra con người trong gương kia là ai. 18 tuổi không nghĩ là mình lại như vậy, có phải trước kia tôi không đủ kiên nhẫn để nhìn bản thân mình để giờ đây thân xác tôi làm tôi thẫn thờ ngỡ ngàng. Tôi đây, trước tấm gương phản chiếu kia, khong nhận ra mình tôi bàng hoàng, và thấy chán ghét bản thân mình. Biết thế là tội lỗi nhưng gương mặt kia sao lại ở trong tôi đang ở trước mặt tôi. Thật đáng sợ thật không thể là tôi, không phải tôi của ngày nào của những tháng ngày ngây thơ sống giữa nhưng tình thương, khuôn mặt tròn trĩnh ngày nào đâu rồi...Bây giờ hiện trước tôi chỉ còn lại một mặt nhân hình người thật đáng sợ thật khắc khoải. Những khó khăn của con sống đã cướp đi của tôi đi khuôn mặt thơ ngây của ngày nào, tôi đây ư? không? không ? phải là tôi thật đáng sợ...
Tôi vẫn ngồi đó để cho người thợ làm đầu chỉnh sửa vẫn ngồi đó trong sững sờ ngắm nhìn mình, một cái gì đó trong tôi lúc đó như trỗi dậy bảo tôi hãy đi ra khỏi chỗ này ngay lập tức nhưng cũng một sức mạnh nào còn ghê ghớm hơn trùm chân tôi ở lại. Tôi vẫn ngòi đây mặc kệ cho những gì đang diễn ra xung quanh tôi, tôi như bất động , tôi không dám nhìn tôi trong chiếc gương khổng lồ kia. Tôi của một thời để nhớ tôi của một thời đáng yêu kia đâu rồi. Chỉ còn một chút xác xơ ở đây. Tôi không còn là tôi...
Chợt nghĩ những năm tháng qua mình đã và đang làm gì tôi thấy chạnh lòng cho mình, cho tuổi trẻ của mình 18 tuổi tôi vẫn chưa làm gì được cho cuộc đời, vẫn thế, mỗi năm trôi qua tôi vẫn chỗ đó và không dich được đi đâu mọt chút nào, 18 tuổi vẫn thấy mình nhưu đang ở phía cuối con đường, phía trước thì mù mịt không thấy gì cả, số phận của tôi và cuộc đời của tôi sẽ gắn liền với gì đây, vẫn chỉ có thế thì hoài phí quá hoài phí cho một cuộc đời...
Muốn làm cái gì đó nhưng cái tuồi 18 cứ trùm chân tôi lại khó khăn, đam mê , mất mát với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi biết rằng mình vẫn chưa lớn vẫn đang đứng trước những hoang mang thử thách của cuộc đời, và tất cả nhừng khó klhawn thử thách làm tôi trùm bước...
Chứng kiến cách sống của một đôi vợ chồng trẻ, vợ 18 chồng 20 tuổi mà tôi chột dạ, tại sao họ lại có thể sống như vậy được mà không lo nghĩ gì chỉ vì cha mẹ họ giàu có và đủ khả nawg lo lắng cho họ, họ sống cuộc đời của những đứa trẻ mới lớn được sự e ấp của gia đình vòng tay đó vẫn chưa buông ra kể cả khi họ trưởng thành và có gia đình.. còn tiếp mình sẽ kể tiếp ...

Không có nhận xét nào: