Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

nỗi buồn chợt đến trong tôi

Tự dưng thấy buồn vậy !1 chẳng hiểu mình nữa , mệt mỏi với tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình. Không có chút hững thú nào với tất cả mọi chuyện trên cuộc đời.. buồn vậy chưa bao giờ mình cảm thấy cuộc sống vô vị như thế này,. Mình cũng không rõ là mình cần gì nữa, một cái cũ một cái mới hay là gì thì mình cũng không biết, Mình đây ư không phải... mình không còn là bản thân mình nữa... Tuổi 19 sắp trôi qua thất vọng vì tất cả đến đối với mình, Thất vọng vì bản thân mình vì những người thân xung quanh mình vì những người mà mình tin tưởng. Một bờ vai là cái mà mình cần lúc này , Cuộc sống ngột ngạt làm mình chán tất cả mọi thứ. Mình như người khác mình không còn là mình nữa. Vẫn biết rằng hãy sống cho ngày hôm nay thôi đừng nuối tiếc quá khứ hay lo cái tương lai xa vời kia nhưng cuộc sống đâu được như thế, muốn thế nhưng mà nào có được. Bao nhiêu thứ xảy ra trong cuộc sống làm mình chùm bước. Mình cố lê lết những bước chân cuối cùng. 19 tuổi vẫn thấy mình ở phía cuối con đường, vẫn lẻ loi cô độc đứng rueeng mình đó, chỉ một mình mình thôi. Vậy đó tuổi trẻ trôi qua không có gì mờ mịt như chính cuộc đời sắp tới của mình vậy
mệt mỏi... mệt mỏi kinh khủng. Mình không biết làm gì hết. Buồn thay cho đời và cũng buồn cho chính bản thân mình mệt mỏi quá chán nản quá...
bi kịch cuộc đời là do mình tạo ra mình biết thế nhưng mình chưa bao giờ cố ý cả. mình chỉ thấy nó đến là đến với cuộc đời mình như những sợi dây đeo đuổi lấy bản thân mình mà mình không thể thoát ra được...
Một tuổi trẻ trôi qua thật hoài phí, làm gì với những gì đang xảy ra xung quanh mình đây, mình thấy ngột ngạt kinh khủng và không thể toát ra được bản thân mình.
Một lời an ủi, một lời động viên là cái mà mình cần lúc này!! Mình cần người dẫn lối mình đi vượt qua những khó khăn và cạm bẫy của cuộc đời này, chỉ hướng cho mình biết là mình phải làm gì và sống như thế nào cho xứng đáng, cho tuổi trẻ này...
Mình chưa bao giờ và không bao muốn tuổi trẻ trôi qua hoải phí như vậy, nhưng phải làm thế nào thì thật là khó khăn? Chẳng hiểu đầu óc mình đang nghĩ gì nữa, đầu óc của một đứa mới lớn , sống trước những đam mê và khó khăn của cuộc sống và chưa thể tìm cho mình lối đi cho ra hồn
Buồn vậy!! ngày dài buồn cho những người như tôi đây ,
ngày hôm qua như ngày hôm nay như ngày mai và cả ngày sau nữa chẳng có gì l à đặc biệt cả
thất vọng lớn lao vì những gì có trong bản thân mình...

Không có nhận xét nào: