Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

mùa hè cuối cùng

Chứng kiến bao nhiêu dổi thay của cuộc đời. Tôi chợt ngộ ra rằng những gì mình đã nghĩ trước đây có thể là chưa hoàn toàn là đúng. Có những thứ diễn ra xung quanh tôi khiến tôi không thể hiểu nổi được. Không hiểu tôi có theo một khuôn khổ nào không mà những gì tôi chứng kiến được trong buổi ngày nóng nực thế lại làm tôi nghĩ nhiều vậy. Một ngày nắng trong cửa hàng cắt tóc tôi có đủ 8 tiếng để lặng yên ngồi nhìn lại mình sau 18 năm sống vội vã với những đam mê va mất mát của tuổi trẻ. Tự nhìn ngắm lại mình, tôi thấy được tôi có gì đó tươi sáng của những ngày sắp tới có gì là tiếc nuối của những ngày đã qua. Chưa bao giờ tôi đủ kiên nhẫn để ngồi nhìn mình lâu vậy để thấy toàn bộ con người mình khuôn mặt đã theo mình 18 năm có gì là mới có gì là cũ có gì là của tôi có gì là giả dối. Đủ thời gian để tôi nhìn lại tuổi trẻ của mình. Về cách sống của mình về những gì mình đang làm và đang phấn đấu cho cái mà người ta gọi là tương lai. Tôi ngồi đối diện với tôi, một cái gì đó làm tôi thấy ngỡ ngàng và đau xót . Tôi đây có phải là tôi đay không, chưa kịp nhận ra con người trong gương kia là ai. 18 tuổi không nghĩ là mình lại như vậy, có phải trước kia tôi không đủ kiên nhẫn để nhìn bản thân mình để giờ đây thân xác tôi làm tôi thẫn thờ ngỡ ngàng. Tôi đây, trước tấm gương phản chiếu kia, khong nhận ra mình tôi bàng hoàng, và thấy chán ghét bản thân mình. Biết thế là tội lỗi nhưng gương mặt kia sao lại ở trong tôi đang ở trước mặt tôi. Thật đáng sợ thật không thể là tôi, không phải tôi của ngày nào của những tháng ngày ngây thơ sống giữa nhưng tình thương, khuôn mặt tròn trĩnh ngày nào đâu rồi...Bây giờ hiện trước tôi chỉ còn lại một mặt nhân hình người thật đáng sợ thật khắc khoải. Những khó khăn của con sống đã cướp đi của tôi đi khuôn mặt thơ ngây của ngày nào, tôi đây ư? không? không ? phải là tôi thật đáng sợ...
Tôi vẫn ngồi đó để cho người thợ làm đầu chỉnh sửa vẫn ngồi đó trong sững sờ ngắm nhìn mình, một cái gì đó trong tôi lúc đó như trỗi dậy bảo tôi hãy đi ra khỏi chỗ này ngay lập tức nhưng cũng một sức mạnh nào còn ghê ghớm hơn trùm chân tôi ở lại. Tôi vẫn ngòi đây mặc kệ cho những gì đang diễn ra xung quanh tôi, tôi như bất động , tôi không dám nhìn tôi trong chiếc gương khổng lồ kia. Tôi của một thời để nhớ tôi của một thời đáng yêu kia đâu rồi. Chỉ còn một chút xác xơ ở đây. Tôi không còn là tôi...
Chợt nghĩ những năm tháng qua mình đã và đang làm gì tôi thấy chạnh lòng cho mình, cho tuổi trẻ của mình 18 tuổi tôi vẫn chưa làm gì được cho cuộc đời, vẫn thế, mỗi năm trôi qua tôi vẫn chỗ đó và không dich được đi đâu mọt chút nào, 18 tuổi vẫn thấy mình nhưu đang ở phía cuối con đường, phía trước thì mù mịt không thấy gì cả, số phận của tôi và cuộc đời của tôi sẽ gắn liền với gì đây, vẫn chỉ có thế thì hoài phí quá hoài phí cho một cuộc đời...
Muốn làm cái gì đó nhưng cái tuồi 18 cứ trùm chân tôi lại khó khăn, đam mê , mất mát với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi biết rằng mình vẫn chưa lớn vẫn đang đứng trước những hoang mang thử thách của cuộc đời, và tất cả nhừng khó klhawn thử thách làm tôi trùm bước...
Chứng kiến cách sống của một đôi vợ chồng trẻ, vợ 18 chồng 20 tuổi mà tôi chột dạ, tại sao họ lại có thể sống như vậy được mà không lo nghĩ gì chỉ vì cha mẹ họ giàu có và đủ khả nawg lo lắng cho họ, họ sống cuộc đời của những đứa trẻ mới lớn được sự e ấp của gia đình vòng tay đó vẫn chưa buông ra kể cả khi họ trưởng thành và có gia đình.. còn tiếp mình sẽ kể tiếp ...

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

nỗi buồn chợt đến trong tôi

Tự dưng thấy buồn vậy !1 chẳng hiểu mình nữa , mệt mỏi với tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình. Không có chút hững thú nào với tất cả mọi chuyện trên cuộc đời.. buồn vậy chưa bao giờ mình cảm thấy cuộc sống vô vị như thế này,. Mình cũng không rõ là mình cần gì nữa, một cái cũ một cái mới hay là gì thì mình cũng không biết, Mình đây ư không phải... mình không còn là bản thân mình nữa... Tuổi 19 sắp trôi qua thất vọng vì tất cả đến đối với mình, Thất vọng vì bản thân mình vì những người thân xung quanh mình vì những người mà mình tin tưởng. Một bờ vai là cái mà mình cần lúc này , Cuộc sống ngột ngạt làm mình chán tất cả mọi thứ. Mình như người khác mình không còn là mình nữa. Vẫn biết rằng hãy sống cho ngày hôm nay thôi đừng nuối tiếc quá khứ hay lo cái tương lai xa vời kia nhưng cuộc sống đâu được như thế, muốn thế nhưng mà nào có được. Bao nhiêu thứ xảy ra trong cuộc sống làm mình chùm bước. Mình cố lê lết những bước chân cuối cùng. 19 tuổi vẫn thấy mình ở phía cuối con đường, vẫn lẻ loi cô độc đứng rueeng mình đó, chỉ một mình mình thôi. Vậy đó tuổi trẻ trôi qua không có gì mờ mịt như chính cuộc đời sắp tới của mình vậy
mệt mỏi... mệt mỏi kinh khủng. Mình không biết làm gì hết. Buồn thay cho đời và cũng buồn cho chính bản thân mình mệt mỏi quá chán nản quá...
bi kịch cuộc đời là do mình tạo ra mình biết thế nhưng mình chưa bao giờ cố ý cả. mình chỉ thấy nó đến là đến với cuộc đời mình như những sợi dây đeo đuổi lấy bản thân mình mà mình không thể thoát ra được...
Một tuổi trẻ trôi qua thật hoài phí, làm gì với những gì đang xảy ra xung quanh mình đây, mình thấy ngột ngạt kinh khủng và không thể toát ra được bản thân mình.
Một lời an ủi, một lời động viên là cái mà mình cần lúc này!! Mình cần người dẫn lối mình đi vượt qua những khó khăn và cạm bẫy của cuộc đời này, chỉ hướng cho mình biết là mình phải làm gì và sống như thế nào cho xứng đáng, cho tuổi trẻ này...
Mình chưa bao giờ và không bao muốn tuổi trẻ trôi qua hoải phí như vậy, nhưng phải làm thế nào thì thật là khó khăn? Chẳng hiểu đầu óc mình đang nghĩ gì nữa, đầu óc của một đứa mới lớn , sống trước những đam mê và khó khăn của cuộc sống và chưa thể tìm cho mình lối đi cho ra hồn
Buồn vậy!! ngày dài buồn cho những người như tôi đây ,
ngày hôm qua như ngày hôm nay như ngày mai và cả ngày sau nữa chẳng có gì l à đặc biệt cả
thất vọng lớn lao vì những gì có trong bản thân mình...

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

mưa!!

Hà nội lại nưa !! mưa nhiều chứ lại !! chán vậy, như làm con người ta chùm chân không thể bước đi vì những hạt mưa lặng trĩu se sắc trên đôi vai của một thời
Tôi vẫn ngồi đây viết về những ngày đã qua
viết cho những ngày đã qua !! cho những gì là của tôi và những gì không bao giờ thuộc về tôi nữa!...

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2008

NGÀY 5 THÁNG 6


Bình thường!! bình thường !!
chẳng có gì là đặc biệt cả. Tất cả đến và đi như cơn gió voo tận, bỏ mặc tôi ở lại với những hạt cát vô biên. Tôi không biết gì hết! không hiểu những gì đang diễn ra nữa!! Tôi không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Không hiểu những gì đang xảy ra đối với bản thân mình chỉ biết là một cái gì đó vô cùng nặng trĩu đang đè ặng lên tôi
Buồn quá!! Một ngày dài mà buồn không hiểu vì sao nữa!!...
Mình không biết phải làm gì bây giờ có vẻ như tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa đến không thể tả nổi . Mình làm sao thế này mình không muốn một chút nào cả!! Tất cả đến rồi đi như những gì vốn có của nó ,nhưng nó làm mình thất vọng vô cùng
Cuộc đời !! những tháng năm tuổi trẻ, tôi và tất cả...

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2008

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2008

MÃI MÃI... BẤT TỬ

tình yêu của tôi bắt đầu và sẽ không bao giờ là kết thúc. Như loài hoa bất tử

NGÀY HÔM QUA HÔM NAY, VÀ NGÀY MAI.... NHỮNG GÌ SẮP ĐẾN

Một cái gì đó chưa rõ nét lắm nhưng cũng đủ để tôi hình dung về những gì sắp đến với tôi. Tôi vẫn phải bước nhưng bước chậm chãi trên con đường tương lai sắp tới.Ngày mai của tôi, ngày tôi đến...

TUỔI HỒNG THƠ NGÂY