Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Điên!

7'20 sáng tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, nó thức dậy như một bản năng, chạy vào nhà vệ sinh làm đầy đủ các thủ tục cần thiết. Rồi mặc bộ quần áo đi làm 1 cách nhanh chóng, nó định cứ thế mà đi bước ra khỏi cửa, nhưng nghĩ lại, cái măt xấu nên nó vuốt ve, mân mê bôi chát vào đấy, nhìn có vẻ ổn hơn. Nó dắt xe ra ngoài, nó phóng tít, quen đói, nhìn thấy người nó nghĩ, hà nội đông người thật đấy.Nó nhìn mọi người, chẳng ai quen biết. Rồi nó nghĩ vu vơ theo con đường hàng ngày nó vẫn đi làm, qua 1 cái chợ, mất cây cầu, mấy cái đèn xanh đèn đỏ đến quen thuộc. Chả có gì là mới cả. Nó chỉ nghĩ hà nội đông đúc mà sao lòng nó thấy cô đơn trống trải thế, con người sống chết mặc bay làm nó nản. Đến chỗ làm nó check điểm danh rồi đi gửi xe, Lên phòng làm việc, bật máy tính. Lâu rồi cty chặn mạng, không cho vào, Mà cũng lạ thật bảo mật quái gì mà chặn mạng làm ăn gì cơ chứ. Chỉ riêng face là vào được lạ thế chứ, mình bật nên, đều đặn hàng ngày, xem hoạt đông của mọi người, Nhưng không viết, không up, không conment. Chi xem là để xem thôi.Nhiều lúc cũng thấy nhạt nhạt vô vị. Công việc của nó ngày nào cũng thế đều đặn và liên tục, có hôm nó tự dưng thấy vui, có hôm buồn,có hôm căng thẳng mệt mỏi. Nó để trong lòng, cũng không biết xả cùng ai. Mà có lẽ chỉ còn cách là cho nó vào cuối cùng của tâm trí xả tạm vào đấy mà thôi. Con người nó như 1 cái gì đó âm ỉ chịu đựng ngày này qua ngày khác mà không biết bao giờ bùng nổ. Mà khi bùng nổ thì thế nào nó cũng k biết.Ngày hôm nay khác mọi ngày 1 chút, nó vào tiệm cắt tóc, nó đi cắt theo ngẫu hứng, thích thì đi chứ nhu càu nó chưa có, Nó ngồi trước gương. Nó thấy nó tàn tạ theo thời gian và năm tháng, khuôn mặt k có gì là nổi bật, nó còn thấy sợ bản thân nó. Môt lúc mái tóc nó đã ngắn không thể ngắn hơn được nữa, nó cũng tạm hài lòng. Ra về trên con đường vân quen thuộc ấy, tắc đường, có thể là ngày nắng họ thích ra đường nên tắc đường hơn mọi khi. Về đén nhà công việc của nó vẫn là nấu nướng cho mọi người ăn, nó cảm giác như ô sin trong nhà. Lạ thật nhưng nó vân làm như 1 thói quen, nấu nướng, dọn đẹp, rồi ăn uống, 8h đi tắm giặt 9h vân chưa xong mọi việc. Nó đúng thực như 1 ô sin trong gia đình.Mặc dù nó là gái chưa chồng, nhưng nó phải lo từng bưa cơm, từng món ăn hàng ngày, từng công việc nhỏ nhặc. Hôm nay nó cảm thấy tuổi trẻ của nó bị lãng phí, bị trôi qua mà nó không thể làm gì được. Nó thực sự bất lực, nó muốn xả nhưng hố xả vân cất giư vào trong lòng nó. Nó thực sự đa rất mêt rồi, Nó muốn giải tỏa, nó không thể.Nó chán ghét cuộc sống nó đang sống, nó k thích cảnh con nhà nghèo học giỏi, nó không thích kiểu giỏi mà vân nghèo. Nó muốn thoát ra cuộc sống của nó. Nó đang điên vào 1 ngày thời tiết rất đẹp trời, nhưng lòng nó không thấy yên bình...

Không có nhận xét nào: