Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Hôm nay tự dưng nghe phòng hành chính phát lên bài này, nghe hay hay tìm nghe lại. Mà thực sự ngôn từ cũng như nhạc điệu của nó cũng hay thật.
...Hôm nay ta cứ vui biết đâu ngày mai vẫn thế
Mây trôi mây vẫn trôi dẫu không còn ai nhớ đến
anh ơi em vẫn tin chẳng có gì mãi trên đời
Dù rằng tình đôi ta vẫn luôn luôn tuyệt vời...

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

đời!

Chạy đua cùng "hiện đại hóa", giá cả leo thang, đồng tiền ngày càng mất đi giá trị thực của nó. Những con người nghèo đói đã khổ nay còn khổ hơn, còn những người sung túc thì cứ vui vẻ sống trọn cái hạnh phúc của mình mà chẳng muốn đoái hoài đến mọi thứ xung quanh.

Có đôi lúc tự hỏi: "Sao đời bây giờ lại khác xưa nhiều đến thế, lòng người cứ như một đống tro tàn đã tắt và nguội lạnh trong căn bếp chật hẹp". Nhưng rồi kiếm tìm đâu ra câu trả lời cho bản thân trong khi chính mình cũng đã hòa vào dòng đời đấy.

Yêu thương cứ đến rồi đi như một cơn gió thoảng, để lại cho lòng người bao lạnh giá và đơn độc. Yêu nhau, ai chẳng nói câu: "Yêu thì đâu cần chi vật chất, chỉ cốt tình cảm hai người như thế nào" nhưng cuộc sống đâu có mộng mơ đến thế.


Mỗi con người đều cần tình yêu thương như cần những vật dụng được chưng dụng hàng ngày. Sống với nhau đâu chỉ có mỗi tình yêu là được, đâu có thể ngày ngày ngồi ngắm nhau mà sống. Nếu làm được như thế thì trên đời này cũng đã chẳng có những người mẹ ham của chạy theo ông bồ đại gia, bỏ rơi cả chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra, cũng chẳng có những gia đình tan nát, ngày ngày trOanh cãi nhau chỉ vì không đủ tiền lo cho con ăn học...
Vậy đấy, đời là nghiệt ngã như thế đấy.



Nắng, những tia nắng vàng óng ả cứ như chiếu xuyên qua cõi lòng của một con người đơn độc. Bước từng bước thật chậm trong cái đời vội vã để được nhìn rõ hơn bản thân mình, nhìn rõ hơn cái đời đang dần dần thay đổi, lòng người cứ thế mà bị cuốn trôi, trở nên nhạt nhẽo và ích kỷ. Người ta cứ nói: "Anh em như thể tay chân" nhưng nào có phải, anh em ruột thịt vẫn có thể đánh nhau, thậm chí, dẫm đạp lên nhau chỉ vì những cái vật chất tầm thường và bé nhỏ.

Tình yêu vốn dĩ là thuần khiết và muôn màu muôn vẻ, đem đến cho lòng người những phút giây hạnh phúc dù chỉ trong thoáng qua nhưng cũng mang đi bao nước mắt, bao nỗi đau đớn, có khi phải dài đến cả một cuộc đời. Nhưng làm sao để cưỡng lại cho nổi cái "tình yêu vật chất" tồn tại trong mỗi con người.

Có ai khi yêu mà không đắn đo xem người yêu mình gia cảnh giàu sang hay nghèo hèn, rồi công việc kiếm bao tiền mỗi tháng? Cái thuần khiết rồi dần cũng trở nên vật chất hóa mọi thứ. Là dòng đời thay đổi hay chính bản thân mình đang thay đổi?

Đời nghiệt ngã là thế nhưng ai mà chẳng phải sống để hướng về tương lai tốt đẹp, sống để quên đi quá khứ đen tối ẩn chứa trong ký ức của mỗi con người. Vẫn là con đường mang tên "cuộc sống" ấy, vẫn cái câu than thở ấy: "Đời mà!", chấp nhận nở một nụ cười để tiếp tục đứng lên đi, để hưởng thụ nốt cái thăng trầm của phần đời còn lại.

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

14/12/2011

Hôm nay tương đối mệt. Đau chân định đi tập thể dục nhưng mà chị ốm về sớm cơm nước xem sao. Dạo này làm ăn khó khăn có khi cuối tháng lại chẳng có thưởng. Mệt! Ngày nào cũng nói ít nhất 1 lần câu này vì chị cùng phòng nói hay hay thế là cũng chịu khó nói cho đỡ mệt. Cũng có tác dụng thật! hic
Tuần này được nghỉ 2 ngày. Chẳng biết đi đâu chẳng lẽ đi về quê nhỉ? nhưng mà đi đi về về xe máy lạnh cũng ngại. Có lẽ trên này ngủ và đi tập thể dục cho nó khỏe người thôi. Chán. Hôm nay đọc truyện ngắn Thằng Ngiện, thấy hay hay, có lẽ là truyện không là thật thế nên thường những câu chuyện hay hơn đời thường, hoặc cũng có thể thường quá rồi nên nó trở thành không hay. Chịu, không biết!
Dạo này chuyện ăn ở là mình bực mình, bực mình thế thôi chứ chẳng dám nói, thỉnh thoảng cơm nước vớ phải cái nồi xoong, hoặc rổ rá đá tung tóe cho mấy cái cho kêu thật to là bớt tức đi 1 tý. Kệ, vì nhiều khi không phải lời nói cũng giải quyết được vấn đề. Vấn đề nan giản kể mãi và chả làm gì được. Nhiều khi cứ để kệ thì hay hơn. Mệt
Một thằng bạn ở quê được tin sắp cưới vợ hình như là tết dương lịch. Hơi sốc vì thằng này còn trẻ mà đã nổ nhanh vậy. Thì cũng 23 tuổi rồi cũng lấy được vợ rồi. Chắc tết dương về ăn cưới, hic. Vui phết đây. Lũ bạn ở quê vẫn là vui nhất, đông đủ mà giản dị... Lâu lắm rồi chảng có thời gian tụ tập nói chuyện với nhau. Hình như càng lớn con người ta càng bớt tính đồng loại chia sẻ sao đấy, không hiểu vì ngày xưa lần nào mà cả lũ ở nhà là tụ tập. giờ có phần ít hơn( Với cái lý do rất vớ vẩn là ngại đi). Thôi kệ chúng nó, còn mình vẫn giữ cái thói quen này cho đến khi nào hết tuổi ăn tuổi chơi thì thôi, lúc nào đi đâu cũng phải có mặt mình. Có khi phải kêu gọi mỏi mồm mới đủ người đi. Mệt ngày xưa có phải thế đâu, lạ thật. Chắc bọn này có người yêu hết rồi nên vậy.
Buổi sang đi làm. Hà Nội đông đúc, người và người, xe và xe. Mình sáng nào cũng phóng xe vù vù tới công ty. Nhiều khi nghĩ cái đường xá đông thế này mà mặc thằng nào thằng đáy chạy. mặc ai nấy sống. Chả có tính cộng đồng tý nào. Ai nhìn ai cũng xa lạ như ngoài hành tinh khác. Mình nghĩ mà buồn cười, nhiều khi tý mất tay lái. Vậy mà vèo 1 cái đến công ty, rồi lao vào làm việc chả để ý nữa. Thấy Hà Nội thật vớ vẩn. Như quê mình đi đâu dù xa lạ hay gì người ta vẫn hỏi nhau, vẫn ném cho nhau cái ánh nhìn thiện cảm thân thiết, thế là đủ động lực mình muốn về quê.
Qua sang nhà Bạn. Định ở đấy chơi lâu tý nhưng ny nó ngồi đấy thế là ăn xong chuồn sớm. Sắp ra trường nói chung bọn nó còn đang hoang mang, thôi kệ đi đứa nào mà chả thế rồi cũng đâu vào đấy. Nhìn anh người yêu nó dạo này gầy mà lùn lùn thấp thấp buồn cười, tự dưng mình mất cảm tình. hí. Nó mà biết mình viết đoạn này chắc nó ghét mình lắm, thôi kệ chắc chẳng bao giờ đọc được đâu,hí

Khát vọng thượng lưu!

Sống là phải mơ mặc kệ lời nói bên cạnh ta...:)

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

thứ 6!

Giờ mình mới thấy là nhà văn họ thật tài. Họ có thể nghĩ ra được một câu chuyện thật chi tiết, thật xúc cảm ,từng chi tiết khiến người đọc có thể cảm nhận được những chi tiết đó 1 cách hoàn hảo nhất. Thế nên sao bảo đứa bạn có cái tên cũng kỳ lạ của mình ( Kim Chang) cũng lại hay thích đọc sách. Thứ đối với mình thật xa xỉ vì chẳng bao giờ mình động đến. Có thể thế nên con người mình khô cứng, Không dạt dào cảm xúc như nó.
Từ ngày di làm công ty mới cũng nhàn , Có nhiều thời gian mình lang thang trên mạng tìm tòi những câu chuyện, những chuyện ngắn chuyện dài. Đọc xong cảm xúc, thất hay. Điều mà mình hiếm khi tìm được trong cuộc sống. Vì thế dạo này chịu khó đọc, đọc thật nhiều. Thấy mình hiểu được nhiều điều hơn trong những chuyện đó, tưởng như bình thường thôi những vô cùng có ý nghĩa trong cuộc sống, Mình thấy được những cai nhìn chín chắn hơn. Nhìn nhận mọi thứ 1 cách khái quát và có chiều sâu hơn. Đôi khi cuộc sống không phải là 1 cái gì đó quá phức tạp, Cứ từ từ làm từng thứ một, từng thứ một thì nó sẽ ra hết.
Nhiều khi ngồi ngẫm lại thấy có lẽ suy nghĩ già hơn quá. Có thể những câu chuyện kia là những bài học cuộc sống giúp ta có cái nhìn thiện cảm hơn. Đôi khi ngồi nghĩ cs quá rắc rối và vớ vẩn, Những ngẫm lại cũng đáng để chúng sống và trải nghiệm những khoảnh khắc đó.
Tình yêu là một điều không hẳn là tất cả trong cuộc sống này! Còn rất nhiều điều có ý nghĩa hơn là ngồi nghĩ tới nó,
Có ai dã từng nói" Hãy trân trọng bản thân mình con nhé" bời vì có trân trọng bản thân mình thì mình mới thấy trân trọng những điều có trong cuộc đời này!
P/S : Vớ vẩn quá nhẩy... he he