Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

THỨ 2 NGÀY 29 !! MỚI



Lại một tuần mới đến. Hi có anh trai mới bên, có thể nói chuyện tâm sự bao nhiêu là thứ cũng vui, mình cần những người thân hiểu mình như vậy. Mình sẽ cảm thấy tụ tin hơn trong cuộc sống khi mình khóc có người bên cạnh an ủi động viên mình vượt qua tất cả những thử thách của cuộc đời. Có những lúc mình cảm thấy mình nhỏ bé, cô độc không ai bên cạnh một sự an ủi lúc đó đủ để làm mình vững tâm để bước tiếp trên những con đường mình đã chon. 20 tuổi mình còn quá trẻ và còn quá nhiều thứ phải làm, mình mới sống được 1 phần 3 của cuộc đời thôi, mình chưa thực sự trưởng thành cũng như trải nghiệm những gì là của cuộc sông. Lắm lúc dở hơi muốn hát thật to những gì là buồn nhất của cuộc sống, hát quên sầu nhưng lại sợ người khác bảo hâm nên thôi he he !! Thế đấy mình còn trẻ con và hơi ít suy nghĩ phải không, mà nghĩ toàn những cái linh tinh. Anh trai ng bảo là "em gái không được buồn nữa, buồn thì nhanh già mà khoona ai ưng đâu". Đúng là anh trai hâm em có cần để ý ai bảo mình là già hay xấu đâu. Em sống và không quan tâm đến người khác nhìn mình thế nào về bên ngoài, em sống với những gì em có, em muốn thế và làm những gì em thích, có yêu đời thì em cười suốt, lúc buồn thì em khóc, khóc khi nào không còn nước mắt nữa thì thôi.Em sống vậy với những cảm xúc của mình, em không quan tâm đến những gì không thuộc về em, em không muốn mình mệt mỏi nữa anh ng à. Nhưng em vẫn muốn làm em gái ngoan của anh, vẫn muốn anh luôn vui vẻ và yêu đời, vẫn nhắn chó anh những dòng tin nhắn động viên thăm hỏi, chọc cho anh vui khi em muốn làm nũng, bảo anh là;" em là em gái anh thì anh khổ đấy" Anh cười bảo anh nhưng anh vẫn thích cô em gái như em. Anh em mình nói chuyện mà buồn cười quá cơ, em luôn tin tưởng anh, mong anh những gì tốt đẹp nhát cho anh. Anh trai thân quí!!!
Em còn cả cuộc đời dài và rộng phía trước em phải làm hết những việc của ngày hôm nay, em không muốn ngày mai làm, em không có thời gian. À mà em vẫn bảo anh em không lấy chồng đâu, em muốn ở nhà báo đáp công lao ba mẹ nuôi dưỡng em, anh bảo: em gái ghê, đi lấy chồng cũng là báo đáp công ơn của ba mẹ" , lại còn bảo em ghớm vài năm nữa lại đòi đi lấy chồng thì ai mà cản được". Nghe buồn cười anh nhỉ nhưng em mặc kệ. Cứ làm nũng anh vậy mà anh chẳng bao giờ tức giận với em cả!! yêu quí anh trai biết nhường nào!! hi hi
Mà hôm nay mình lại thích nghe những bài hát của hà nội vậy ở đây mới được có hơn 1 năm nhưng đã thấy nó gần gũi biết nhường nào. Mình còn ở đây dài dài, và mình sẽ đi hết những con phố của hà thành và ngắm những gì là của hà nội thân thương cái thành phố đã gắn bó với mình không nhiều nhưng đủ làm mình yêu thích nó.

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

TÔI !! CẢM XÚC...


Nghe bài hát kia mà buồn ghê muốn viết cái gì đó bằng cảm xúc đang có dạt dào, buồn nhẹ. Buồn thật, đứa bạn mình nó bảo: cái anh cạnh nhà nó nghe bài này song khóc bỏ học luôn hôm đấy trên lớp về nàh vì nhớ đến người yêu đi lấy chồng. uh thì cũng buồn thật, buồn ghê cơ. Đúng là tâm trạng của những người bị người yêu đi lấy chồng, nghe da diết mà sầu thảm quá. Mình đã từng rất thích hoa bằng lăng nhưng không nghĩ có bài hát về nó buồn thế. Chỉ biết màu tím của nó biểu tượng của sự chung thủy trong tình yêu, và cũng là chút gì đó lưu luyến của thời học sinh thế thôi, không nghĩ nó lại buồn thế " em giờ đây vui áo hoa tôi nhìn em lòng đau xót xa, âm thầm tôi đứng yên nỗi buồn sỏi đá"

HOA BẰNG LĂNG !! KỈ NIỆM...TÌNH YÊU ..VÀ.. RA ĐI



Nhà bên đang đòn dâu rộn tiếng cười vui, tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi. Qùa tôi mang đến em chỉ mỗi hoa bằng lăng, bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân.

Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai, em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu. Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau, riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau.

Tình ơi sao có câu đời lắm bể dâu, nên cuộc đời nỡ lấy mất mối tình đầu. Tình em như bóng mây tôi nước trôi hoài trôi, muôn đời tôi chỉ giữ mỗi bóng hình thôi.

Em giờ vui áo hoa tôi nhìn em lòng đau xót xa, âm thầm tôi đứng im nỗi buồn sỏi đá. Tôi và em chẳng xa nhưng vì tôi ngại nên đứng xa, thôi đành ôm nuối tiếc một giấc mơ.

Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với lên, bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng. Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau, con đường chia hai ngã đành cách xa.

Con đường chia hai ngã phải cách xa....

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2008

NHỮNG XÚC CẢM CỦA TÔI!!



Hôm nay trời mưa, không có gì là đáng để làm cả. Uh thì hà nội vẫn hay mưa vậy, nhưng hôm nay mưa không làm cho mình buồn mà mình cảm thấy bình thường. Cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng vấn vương gì nhiều. Ngồi nghe những bài hát mà mình thích, một cảm giác thật thích thú trong những ngày mưa. Tuyết rơi trời mưa mới đúng vì mình đang nghe ca khúc tuyết rơi mùa hè". Cũng tâm trạng phết nhưng mà mình cảm thấy bình thường , không buồn mà đầy cảm xúc nâng nâng. Muốn làm một cái gì đó, muốn cố gắng và lại thấy cuộc đời mình có ý nghĩa không vô vị nữa , thiết thực hơn. Cuộc đời còn dài, và rộng lắm mà mình vẫn 20 tuổi vì vạy mình còn cả một cuộc đời phái trước vì vậy mà không được tuyệt vọng. Tất cả mọi thứ sẽ đến và sẽ đi nó như là những qui luật của cuộc sống. Chúng ta phải chấp nhận và vượt qua tát cả, mọi người làm được thì không có lí gì mình không làm được. Cuộc đời còn dài và rộng và nhiều thứ chúng ta cần trải qua và chiêm nghiệm để trải nghiệm hết ý nghĩa của cuộc sống, làm cho chúng ta thấy được sự tồn tại cảu mình làm một điều có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tuổi trẻ!! Tôi sống vì còn một ước mơ và một thứ phải làm cho cuộc đời tôi. Không có gì là chúng ta không thể vượt qua được. Tôi sẽ vững vàng đi mặc dù tuổi 20 mươi nhiều cạm bẫy cuộc sống có thể làm tôi ngao ngán, rồi tôi sẽ được hưởng những thứ xứng đáng với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi ở đây và không có gì là lo sợ cho tương lai cả vì tương lai là những gì của ngày mai còn quá khứ là những gì của ngày hôm qua còn hôm nay chúng ta sống với hiện tại, và đó mới chính là ý nghĩa cuộc sống. Cuộc đời của mình chỉ có ý nghĩa khi mỗi ngày đến với mình đều có ý nghĩa ...
Cuối cùng khi gần bước sang cái tuổi 20 của cuộc đời, tôi mới nhận ra chân lí đích thực của cuộc sống, và mong rằng tôi sẽ vẫn mãi vững vàng vượt qua những thử thách tiếp theo của cuộc đời

KHAI GIẢNG CỦA THỜI NAY

Hôm qua đi học thầy giáo bảo là ngày khai trường bây giờ khác những năm vè trước, Nó không ý nghĩa và thiêng liêng như các thế hệ học sinh trước mặc dù hình thức tổ chức thig không có gì la khác có khi còn hoành tráng hơn rất nhiều, có nhiề tiết muchj văn nghệ hơn, có những trường còn thuê cả những đoàn ca múa nhạc về. Có lẽ nó cũng phần nào nhạt nhòa trong tôi. Cái không khí học tập cũng không bằng ngày trước của các thế hệ coi việc học là tất cả tương lai của cộc đời mình...
Bây giờ thì không phải là ngày lẽ khia giảng không có ý nghĩa như ngày xưa nữa nhưng nó phần nào mất đi cái ý nghĩa thiêng liêng cao cả của nó về sự nghiệp trồng người...
Vẫn phải đi học nhưng mà bây giờ lũ trẻ coi việc học không phải là ý thích mà là cưỡng chế. Không học được thì đổ cho môi trường sống tác động cho chúng làm cho kết quả học tập của họ không được, họ ngụy biện cho tát cả, mà họ không phải là người có lỗi...Ngày khai giảng từ đó không còn ý nghĩa như trước..