Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Đời quá buồn

Bắt đầu như thế nao khi chúng ta đã lựa chọn sai lầm cho cuộc đời của mình. Mình đã thực sự khong cương quyết, khong cương quyết với cuộc đời mình, để giờ đay mỗi sáng thức dậy mình thấy lòng mình trống trải và buồn kinh khủng, mình khong có động lực cho 1 ngày mới, mình không biết khởi đầu nó the nao cho nó tốt đẹp hơn. Mình vo dung quá. Chán quá

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Dữ dội!

Mâu thuẫn cơ bản của chính mình, trong con người mình! Đã từ lâu không thấy lòng mình bình yên, nhớ lại những ngày xưa thơ ấu. Còn vấn vương gì những ngày đã qua!! Cho tôi 1 chút nắng

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Linh Tinh!

Vậy là hơn 1 năm đi làm, Mình đã trải nghiệm được nhiều điều trong cuộc sống. Kinh nghiệp trong công việc và trong giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên mình cảm thấy còn thiếu nhiều thứ quá mà mình càng có càng thấy khó khăn! Mọi thứ đến rồi đi như quy luật bất thành văn. Mình thấy có cái gì đó chông chênh, không phương hướng cho những gì đang diễn ra, Phải chăng mình không có niềm tin đối với tất cả. Niềm tin đó phải chăng đã mất khi trải qua những vất váp của cuộc đời.Hay là mình qua đa cảm với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Mình cũng không hiểu nữa, Sợ sệt 1 cái gì đó một ngày nào đó không ở bên này chính là mình tự làm mất giá trị của bản thân mình. Mình biết là hãy cứ để nó diễn ra tự nhiên theo đúng quy luật có nó, có hợp tan, tan hợp. Có lẽ mình nên thoải mái hơn để không nhầm lối, không tự đánh mất những điều quan trọng và có ý nghĩa trong cuộc sống của bản thân mình, Mình lên tự tin lên chút nữa, sống đúng với bản chất của mình thì dù trong hoàn cảnh nào mình vẫn vững vàng đi lên. Có lẽ như vậy thì tốt hơn. Cố gắng lên!!

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Điên!

7'20 sáng tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, nó thức dậy như một bản năng, chạy vào nhà vệ sinh làm đầy đủ các thủ tục cần thiết. Rồi mặc bộ quần áo đi làm 1 cách nhanh chóng, nó định cứ thế mà đi bước ra khỏi cửa, nhưng nghĩ lại, cái măt xấu nên nó vuốt ve, mân mê bôi chát vào đấy, nhìn có vẻ ổn hơn. Nó dắt xe ra ngoài, nó phóng tít, quen đói, nhìn thấy người nó nghĩ, hà nội đông người thật đấy.Nó nhìn mọi người, chẳng ai quen biết. Rồi nó nghĩ vu vơ theo con đường hàng ngày nó vẫn đi làm, qua 1 cái chợ, mất cây cầu, mấy cái đèn xanh đèn đỏ đến quen thuộc. Chả có gì là mới cả. Nó chỉ nghĩ hà nội đông đúc mà sao lòng nó thấy cô đơn trống trải thế, con người sống chết mặc bay làm nó nản. Đến chỗ làm nó check điểm danh rồi đi gửi xe, Lên phòng làm việc, bật máy tính. Lâu rồi cty chặn mạng, không cho vào, Mà cũng lạ thật bảo mật quái gì mà chặn mạng làm ăn gì cơ chứ. Chỉ riêng face là vào được lạ thế chứ, mình bật nên, đều đặn hàng ngày, xem hoạt đông của mọi người, Nhưng không viết, không up, không conment. Chi xem là để xem thôi.Nhiều lúc cũng thấy nhạt nhạt vô vị. Công việc của nó ngày nào cũng thế đều đặn và liên tục, có hôm nó tự dưng thấy vui, có hôm buồn,có hôm căng thẳng mệt mỏi. Nó để trong lòng, cũng không biết xả cùng ai. Mà có lẽ chỉ còn cách là cho nó vào cuối cùng của tâm trí xả tạm vào đấy mà thôi. Con người nó như 1 cái gì đó âm ỉ chịu đựng ngày này qua ngày khác mà không biết bao giờ bùng nổ. Mà khi bùng nổ thì thế nào nó cũng k biết.Ngày hôm nay khác mọi ngày 1 chút, nó vào tiệm cắt tóc, nó đi cắt theo ngẫu hứng, thích thì đi chứ nhu càu nó chưa có, Nó ngồi trước gương. Nó thấy nó tàn tạ theo thời gian và năm tháng, khuôn mặt k có gì là nổi bật, nó còn thấy sợ bản thân nó. Môt lúc mái tóc nó đã ngắn không thể ngắn hơn được nữa, nó cũng tạm hài lòng. Ra về trên con đường vân quen thuộc ấy, tắc đường, có thể là ngày nắng họ thích ra đường nên tắc đường hơn mọi khi. Về đén nhà công việc của nó vẫn là nấu nướng cho mọi người ăn, nó cảm giác như ô sin trong nhà. Lạ thật nhưng nó vân làm như 1 thói quen, nấu nướng, dọn đẹp, rồi ăn uống, 8h đi tắm giặt 9h vân chưa xong mọi việc. Nó đúng thực như 1 ô sin trong gia đình.Mặc dù nó là gái chưa chồng, nhưng nó phải lo từng bưa cơm, từng món ăn hàng ngày, từng công việc nhỏ nhặc. Hôm nay nó cảm thấy tuổi trẻ của nó bị lãng phí, bị trôi qua mà nó không thể làm gì được. Nó thực sự bất lực, nó muốn xả nhưng hố xả vân cất giư vào trong lòng nó. Nó thực sự đa rất mêt rồi, Nó muốn giải tỏa, nó không thể.Nó chán ghét cuộc sống nó đang sống, nó k thích cảnh con nhà nghèo học giỏi, nó không thích kiểu giỏi mà vân nghèo. Nó muốn thoát ra cuộc sống của nó. Nó đang điên vào 1 ngày thời tiết rất đẹp trời, nhưng lòng nó không thấy yên bình...

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Từ bỏ!! đi tiếp

Năm 2011 qua đi đánh dấu nhiều sự thay đổi đối với bản thân mình. Mình đã đã trưởng thành và lớn lên rất nhiều,cũng đã có được những sự trải nghiệm trong cuộc sống cũng như trong công việc. Không còn là sinh viên nữa...
Năm mới mà đã rối ren trong cái kế hoạch dự định công việc của mình. Chả hiểu thế nào nữa, không muốn nên đi hay ở, Cái tính mình đến lạ, nhanh chán đến thế. mới ra trường được mấy tháng mà chuyển đến 3 lần công ty rồi. Sợ thật, Cũng muốn ổn định nhưng mà cứ vài tháng là chán, muốn thay đổi, biết rằng công việc mới cũng chắc thế thôi.
Không biết làm gì nữa.

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Hôm nay tự dưng nghe phòng hành chính phát lên bài này, nghe hay hay tìm nghe lại. Mà thực sự ngôn từ cũng như nhạc điệu của nó cũng hay thật.
...Hôm nay ta cứ vui biết đâu ngày mai vẫn thế
Mây trôi mây vẫn trôi dẫu không còn ai nhớ đến
anh ơi em vẫn tin chẳng có gì mãi trên đời
Dù rằng tình đôi ta vẫn luôn luôn tuyệt vời...

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

đời!

Chạy đua cùng "hiện đại hóa", giá cả leo thang, đồng tiền ngày càng mất đi giá trị thực của nó. Những con người nghèo đói đã khổ nay còn khổ hơn, còn những người sung túc thì cứ vui vẻ sống trọn cái hạnh phúc của mình mà chẳng muốn đoái hoài đến mọi thứ xung quanh.

Có đôi lúc tự hỏi: "Sao đời bây giờ lại khác xưa nhiều đến thế, lòng người cứ như một đống tro tàn đã tắt và nguội lạnh trong căn bếp chật hẹp". Nhưng rồi kiếm tìm đâu ra câu trả lời cho bản thân trong khi chính mình cũng đã hòa vào dòng đời đấy.

Yêu thương cứ đến rồi đi như một cơn gió thoảng, để lại cho lòng người bao lạnh giá và đơn độc. Yêu nhau, ai chẳng nói câu: "Yêu thì đâu cần chi vật chất, chỉ cốt tình cảm hai người như thế nào" nhưng cuộc sống đâu có mộng mơ đến thế.


Mỗi con người đều cần tình yêu thương như cần những vật dụng được chưng dụng hàng ngày. Sống với nhau đâu chỉ có mỗi tình yêu là được, đâu có thể ngày ngày ngồi ngắm nhau mà sống. Nếu làm được như thế thì trên đời này cũng đã chẳng có những người mẹ ham của chạy theo ông bồ đại gia, bỏ rơi cả chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra, cũng chẳng có những gia đình tan nát, ngày ngày trOanh cãi nhau chỉ vì không đủ tiền lo cho con ăn học...
Vậy đấy, đời là nghiệt ngã như thế đấy.



Nắng, những tia nắng vàng óng ả cứ như chiếu xuyên qua cõi lòng của một con người đơn độc. Bước từng bước thật chậm trong cái đời vội vã để được nhìn rõ hơn bản thân mình, nhìn rõ hơn cái đời đang dần dần thay đổi, lòng người cứ thế mà bị cuốn trôi, trở nên nhạt nhẽo và ích kỷ. Người ta cứ nói: "Anh em như thể tay chân" nhưng nào có phải, anh em ruột thịt vẫn có thể đánh nhau, thậm chí, dẫm đạp lên nhau chỉ vì những cái vật chất tầm thường và bé nhỏ.

Tình yêu vốn dĩ là thuần khiết và muôn màu muôn vẻ, đem đến cho lòng người những phút giây hạnh phúc dù chỉ trong thoáng qua nhưng cũng mang đi bao nước mắt, bao nỗi đau đớn, có khi phải dài đến cả một cuộc đời. Nhưng làm sao để cưỡng lại cho nổi cái "tình yêu vật chất" tồn tại trong mỗi con người.

Có ai khi yêu mà không đắn đo xem người yêu mình gia cảnh giàu sang hay nghèo hèn, rồi công việc kiếm bao tiền mỗi tháng? Cái thuần khiết rồi dần cũng trở nên vật chất hóa mọi thứ. Là dòng đời thay đổi hay chính bản thân mình đang thay đổi?

Đời nghiệt ngã là thế nhưng ai mà chẳng phải sống để hướng về tương lai tốt đẹp, sống để quên đi quá khứ đen tối ẩn chứa trong ký ức của mỗi con người. Vẫn là con đường mang tên "cuộc sống" ấy, vẫn cái câu than thở ấy: "Đời mà!", chấp nhận nở một nụ cười để tiếp tục đứng lên đi, để hưởng thụ nốt cái thăng trầm của phần đời còn lại.