Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

VÔ THƯỜNG


Có một lời hoa vô thường không tàn mà cũng không nở. Có một điều đặc biệt là lúc nào nó cũng vậy mà không thay đổi, vẫn hàng ngày bình lặng, vô thường như cái tên của nó. Mà cũng thật kì lạ mà tại sao trong chốn ồn ào, phức tạp này lại có những loài hoa như vậy . Loài hoa không bao giò biết buồn.
Còn tôi trong cái bộn bề phức tạp của cuộc sống này thực sự là tôi thấy mệt mỏi hoang mang với những gì mà cuộc sống mang lại cho tôi. Toàn những con người đểu giả , rác rưởi của xã hội. Những con ngươi hủy hoại những giá trị tốt đẹp của cuộc sống này.
Tôi muốn khóc quá mà nước mắt không thể rời mi chảy ra cho nhẹ lỗi lòng. Một cái gì đó như ứa nghẹn trong lòng không thoát ra được, một cảm giác bất an cho cuộc sống của mình. Cái cảm giác khó chịu ứ nghẹn trong lòng. Muốn vùng vẫy đạp đổ những gì gọi là rác rưởi đểu giả của cuộc sống nhưng không thể. Muốn mạnh mẽ nhưng lòng mình không cho, mềm yếu là cái cốt có trong con người mình từ lâu đến nay kể cả muốn chứng tỏ đến đâu mình cũng không thoát ra được cái trong con người mình. Một cái gì đó vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ đang trong cõi lòng mình.
Mình đã sai đã hành động một cách ngu xuẩn. Lần đầu tiên hành động ngu xuẩn vậy , mình đã phải nhận hậu quả từ việc đó. Có lẽ mong rằng đó là bài học giúp mình nhận thức được nhiều hơn,có những cách nhìn người chính xác hơn và không bao giờ phải vấp phải những lỗi như thế nữa. Mặc dù sai lầm nói thế nào đi chăng nữa nó cũng là sai lầm nhưng mình thấy nhục lắm, thấy tức và muốn chửi thật nhiều cho bớt cái khí nóng trong người mình nó ra. Nhưng rồi thì nó không những k ra mà còn làm cho mình thấy khó chịu và bực bội hơn. Mình chỉ muốn ngày mai , nó sẽ chết ngay đi và mình không bao giờ thấy nó xuất hiện trên cuộc đời nữa. Những rác rưởi như vậy chẳng làm được gì cho cuộc đời này tươi đẹp hơn mà chỉ làm cho nó hoen mụch hơn thôi. Rác rưởi.
Bài học lớn lao cho cuộc đời. Bài học khắc cốt ghi tâm. Nhưng mà mình đã đánh mất đi cái nhìn thiện cảm đối với cuộc đời, những giá trị tốt đẹp bị hoen ố bởi những rác rưởi. Thật kinh tớm, mình là người thiếu nghị lực và lòng tin. Có người hiểu mình,nhưng cũng chỉ là một người không quen biết, không gốc tích nhưng anh ta nói đúng. Mình là như vậy, đúng mình là như vậy nhưng sao mình không thừa nhận mình thật hèn nhát, "đồ hèn nhát".
Thật là không chịu nổi nữa, muốn khóc quá mà nước mắt không chảy được làm thấy bực bội khó chịu kinh khủng. Làm gì cho bản thân đây.
Ngày mai ngủ dậy tất cả mọi thứ sẽ qua đi cuộc sống mới sẽ tiếp tục và không còn phải lo gì nữa hết, không còn phải lo gì hết. Mọi thứ rồi sẽ qua cuộc đời mình còn dài mà, còn nhiều thứ phải làm và phải trải qua nữa. Nhiều người còn khổ sở hơn mình, đúng vậy nhiều người còn khổ sở hơn mình...
Buồn , vẫn buồn và thấy ấm ức trong lòng lắm. Mình phải nói những câu mà mình k thích, nó cũng thật là kinh tởm với những lọai người kinh tởm và rác rưởi.
Thôi bỏ qua đi. Hình như ai đã dậy mình phải có lòng bao dung mà nhân hậu mà. Trời ơi! cái đó thật xa vời nhưng nếu khi mà có nó chắc lòng mình sẽ thấy nhẹ nhõm an ủi hơn, có lẽ là vậy
Ngày mai mình sẽ đi đâu đó,thăm phố phường nhìn cuộc sống này xem nó thế nào ma ác thế. Mình sẽ vững vàng dù khó khăn lắm,mệt mỏi lắm,chưa có gì hết. Ngày mai mình sẽ làm hết công việc của ngày mai, sẽ có những cái mới cho mình làm, cho mình thấy.
Không còn sui nữa, mong là thế!! Mình k có tội lỗi amen!! sax

Không có nhận xét nào: