Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

NGÀY SUI

Có những lúc lại chán thế này cơ chứ, làm cái gì cũng đen đủi sui xẻo. Buồn quá muốn làm một cái gì đó nhưng thật là khó. Tự nhiên lại thấy có gì đó làm chùm bước chân của mình cái gì đó làm mình thấy mệt mỏi như những ngày tháng khó khăn của mình. Tự nhiên cái cảm giác đó lại ùa về trong đầu mình khiến mình cảm thấy khó chịu và mệt mỏi vì cuộc sống.
Thực sự thất vọng về bản thân về cuộc sống, mỗi khi muốn vươn vai lên sống cho tốt hơn có ý nghĩa hơn lại gặp những trở ngại trong cuộc sống làm chùm bước chân của mình. Cũng không biết mình đang nghĩ gì và muốn làm gì nữa, có lẽ chưa có 1 cái gì đó đủ mạnh để thu hút lôi cuốn mình, nên mình cảm thấy vẫn hờ hững với cuộc sống. Chưa có đủ động lực để sống cho xứng đáng cho đúng với ý mình. Đối với mình tất cả đến thật khó khăn, mình phải đắn đo cho những quyết định của mình.Đôi khi thấy mình thật ngu xuẩn, thật ngốc nghếch. Mình đã 20 tuổi mình đã sắp đi hết 1 phần 3 của cuộc đời, vậy mà tất cả chỉ mới đây thôi thật khó khăn, không biết xác định phương hướng của mình sao cho đúng nữa. Mình thật hèn kém trong việc ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Sự tự tin của mình không tại sao đôi khi nó không còn nữa trong mình, mình thấy sợ hãi tất cả, mong cho cuộc sống bớt ồn ào bớt xô bồ và bon chen. Mình cũng chỉ là 1 cá nhân rất nhỏ trong cả biển người rộng lớn đó, sự tồn tại của mình có hay không đối với họ cũng không là điều quan trọng. Vậy làm sao cho mình sống tốt được trong cái đống hỗn loạn đó. Thật là khó, đôi khi thấy chán nản mọi thứ, thấy tất cả thật là mệt mỏi và mình không muốn cố gắng gì nữa.
Tuổi trẻ của mình không thể hoài phí như thế được nhưng biết thế mà thấy tất cả phía trước còn mờ mịt và chán quá, muốn làm cho nó tốt đẹp hơn mà mình không thể làm gì được. Mình là đứa bất lực với tất cả. Không biết bao nhiêu người trẻ tuổi còn đang hoang mang như mình trong bước đường trưởng thành. Lí tưởng và mụch đích sống thật là hoang mang và không thể định hình được rõ ràng
Mình tự thấy thất vọng về bản thân mình mà không thể làm được gì cho nó tốt hơn. Đôi khi một cái gì đó không rõ nét lắm khiến mình mong muốn tất cả khác đi những ngày qua, nhưng rồi những khó khăn và dòng đời xô cuốn mình thấy thật nản và không có nghị lực. Khi trong lúc này mình thật sự mong chờ có mình để nghe mình nói và khuyên mình những lí tưởng trong cuộc sống có lẽ mình sẽ không thất khổ sở và mệt mỏi thế này. Có thể mình sẽ có ý nghĩa hơn. Không có 1 ai đủ tin tưởng để mình nói ra hết.
Mình là kẻ hèn nhát nhưng mình luôn tỏ ra mình có khả năng vượt qua được tất cả nhưng mình thực sự thấy mệt mỏi về tất cả mọi thứ, về cả cái sự giả dối của mình. Không hiểu được bản thân mình, mình ích kỉ với bản thân mìn với tất cả những người xung quanh mình. Đôi khi thấy mọi thứ thật nhạt nhẽo vô vị, không hiểu mình cố gắng vì cái gì nữa. Tất cả thật xô bồ và nhàm chá. Tất cả đến và đi không để lại một cái gì trong tâm trí mình.
20 tuổi muốn làm một cái gì đó có ý nghĩa nhưng tất cả chỉ quẩn quanh trong mọi thứ không có cái gì ra cái gì. Ôi!! mình lại thế này hay sao, lầm lỗi và không tươi sáng gì hết. Rồi một mai khi mình già mình sẽ nghĩ gì về tuổi trẻ của mình chảng lẽ lại là 1 đống hoang tàn xơ xác. Mà cứ trong tình trạng này thì mình liệu có thể trưởng thành và đi hết con đường đời chông gai phía trước hay là lại đứt gánh giữa đường. Tất cả đối với mình chỉ là 1 đống hoang tàn, chán nản và vô vị. Không ai có thể làm mình tự tin được hơn nữa trong cuộc sống.
Thật là khó khăn cho tuổi trẻ của chúng ta phải vật lộn với những gì là mới mẻ của cuộc sống.
Ngày mai thức dậy liệu có tốt đẹp hơn ngày hôm nay hay chỉ là ngày mai là tiếp nối ngày hôm nay mà không có sự thay đổi gì cả. Ngày mai liệu có thay đổi được cả cuộc đời tôi. Ngày mai liệu tôi có thể sẵn sàng bước ra ngoài đón chờ những gì sắp đến của ngày mai. Ngày mai... còn nhiều hơn thế nưa, liệu tôi mong chờ gì ở nó chứ.
Tôi không biết và không biết phải nên làm thế nào nữa. Tất cả như đang ở trước mặt mà không có cái gì hết, một màu và trống rỗng......

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

NGÀY ỐM !!

Mệt quá!! đi mất , không hiểu sao ốm lại mệt thế. Chán không thể làm gì được bao nhiêu thứ phải làm nhưng mà mệt không muốn làm gì cả, sao lại có những lúc mệt mỏi thế nhỉ. Mình muốn trời ơi bao nhiêu là thứ mà minh không thể làm được, trong những gì mà mình mong muốn có 1 thứ mà mình mong muốn nhất mà chưa bao giờ mình làm được cả. Chán thật đấy, giá như bây giờ có ai hỏi han mình 1 câu ốm có làm sao không thì vui biết mất, chẳng có ai thèm quan tâm chăm sóc gì cả, mệt ơi là mệt lại còn chán vì có bao nhiêu là áp lực học tập cũng như áp lực cuộc sông. Mình không muốn bị thua kém ai , muốn mình đứng vững trên đôi chân của mình trên cuộc đời, tự tin, kiêu hãnh không lo sợ gì hết. Mình có thể làm được tất cả mọi thứ, không dựa dẫm không lo lắng tự tin với tất cả những gì mình có
HOA XOAN TRẮNG
anh tặng : BK Tuấn

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008

BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG!!

Có những sai lầm trong cuộc đời, nhưng điều quan trọng là bạn học được gì từ những sai lầm đo. Đó là bì quyết giúp bạn thực sự lớn và trưởng thành hơn bao giờ hết. Bài học làm người xuất phát từ chính những va chạm của cuộc sống khiến bạn ngày càng vững vàng hơn, trưởng thành hơ. Và đó là những gì quí giá nhất bạn học được từ mọi người .
Cuộc đời có những chông gai gian khổ và những thử thách nhưng điều quan trọng nhất là bạn biết đứng lên từ những bài học có được đó. Bạn cần sống vững vàng hơn , tự tin hơn với những gì bạn có, thử thách của cuộc sống là những điều mà ai cũng gặp phải, điều quan trọng là bạn có đủ bản lĩnh và nghị lực vượt qua tất cả không.
Đây là những lời viết từ trong những gì tôi đã gặp phải và trải qua, cú ngã đầu đời làm tôi nhận ra nhiều thứ