Người theo dõi

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

NGÀY 20 THÁNG 7


Lại buồn rồi!! đời đểu thật!!không hiểu nổi cứ làm cho mình buồn đến thế
Mình thấy ngột ngạt quá vì cuộc sống ( cả mùi khói đang khói than đang lan tỏa từ nhà hàng xóm!! ạc ạc). Khó chịu kinh khủng vì những gì mình làm không được ủng hộ. Chán !! chả buồn nói. Mình đang phải rèn luyện cho cái độ chai lì của mình lên cao để vượt qua tất cả mọi thứ. Không được đầu hàng mềm yếu trong mọi hoàn cảnh.Mệt mỏi quá!! quá mệt mỏi, nếu có thể mình muốn chết ngay bây giờ tất cả bây giờ chỉ là vô nghĩa, chán nản

HÀ NỘI !! HÀ NỘI!!


Và bây giờ thì đã đặt chân được về tới hà nội, 3 tuần quân sự cảm giác như dài vô tận. Thành phố này thì vẫn thế, nhưng lòng người thì luôn xao xuyến kì lạ mỗi khi xa nơi đây. Nhớ một chút gì đó là của buổi chiều Hà Nội , một chút gì đó là của những kỉ niệm một thời đáng nhớ. Mùa quân sự đã qua để lại trong tôi những cảm xúc dạt dào khó nói
Xa rồi một thời áo lính, một thời sống chung nhau trong phòng lí túc chật chội 20 mét vuông mà có tới 19 con người, vui và hạnh phúc chưa từng thấy!! kỉ niệm của một thời đáng khắc cốt ghi tâm, của một thời sinh viên.
Trở lại với những thói quen bình thường hàng ngày!! ngày đầu tiên trở về sau khi cái cảm giác vui sướng trôi qua là cái ngột ngạt của cuộc sống bình lặng lúc nào cũng thế, muốn gồng mình lên để làm tất cả mọi thứ!! ngột ngạt khó chịu!! một cái cảm giác thật bất an!!!
MÙA QUÂN SỰ!!

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

NHỮNG NGÀY SỐNG BÊN CẠNH NHỮNG NGƯỜI BẠN THÂN YÊU!!

Chưa bao giờ có cái cảm giác vui và hạnh phúc đến thế khi sống bên những ngưòi bạn thân yêu trong những ngày trong quân đội . Vất vả nhưng mà vui, khám phá được tất cả những tính cách của những người bạn sống xung quanh tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tình bạn lại thiêng liêng và cao quí như thế, hạnh phúc trong tôi dâng trào bao nhiêu điều muốn nói.
Nhưng mà nóng kinh ngưòi í...Lại còn muỗi cắn nữa chứ uj, nhưng mà không sao rất là vui có thế thì bây giờ mới có cái để kể chứ.
Nhưng mà một điều bất ngờ xảy ra khi mình đi tập quân sự ở đây. Mình gặp một bạn cùng khoa i sao mà giống Cường thế , tự nhiên những cảm xúc của ngày xưa tràn về. Nhớ đến Cường nhiều hơn mà sao mình lại cưa dể ý đên bạn ấy chứ lại. Sao mà giống thế,ngày nào mình cũng để ý xem bạn ấy đi đâu khi đi tập hay đi học, không biết cảm xúc từ đâu cứ tràn trong mình. Bạn ấy, " Cường" hai ngưòi làm mình nhầm lẫn
Mối tình ngày xưa tràn về, nhưng nó không đủ mạnh mẽ dể lôi kéo mình theo lại mối tình đó nữa, vì mình đã từng rất thất vọng rất nhiều về Cường, nó bây giờ chỉ là nhưng kỉ niệm êm đềm của một thời nông nổi. Bây giờ thì mình đã thêm phần chín chắn biết xác định cho mình những mụch đích chính đáng không phải là những gì mông lung của những rung động ban đầu. Mùa hạ nắng, những ngày quân sự bao kỉ niệm và rất nhiều thứ để viết nhưng mà khi nào mình về nhà mình sẽ viết nhiều hơn , đợi nhé...